Tức giận?
Tức cái gì nha.
Phó Thanh Trạch biểu thị không hiểu.
Hàn Oánh Oánh thấy Phó Thanh Trạch một mặt mộng bức, mới nói ra suy nghĩ của cô "Thiên Thiên có thể là cảm thấy chúng ta cô lập em ấy?"
Phó Thanh Trạch: "..."
Hắn khi nào cô lập cô ấy rồi? Sợ cô không có chỗ ngồi liền đem Tatami chuyển đến cho cô, thấy cô ngủ liền giúp cô đắp chăn, cô ở đây quấy rầy hắn học tập, hắn còn đối xử tốt như thế với cô, đã hết lòng rồi có được hay không?
"Mặc kệ em ấy." Phó Thanh Trạch nói "Xem sách tiếp đi."
Hàn Oánh Oánh thấy Phó Thanh Trạch một bộ không muốn nhiều lời, yên lặng đem lời muốn nói nuốt trở lại vào bụng.
Cô đột nhiên có chút đồng tình với em gái nhỏ kia.
Mặc dù Hàn Oánh Oánh cảm thấy anh họ cô dáng dấp xác thực rất đẹp trai, học tập cũng tốt nhất, nhưng hắn cũng khiến trong lòng cô cảm thấy có chút sợ sệt, em gái nhỏ nhắn mềm mại kia, thật sẽ không bị anh họ dọa cho khóc à...
Phó Thanh Trạch không biết Hàn Oánh Oánh đang diss hắn trong bóng tối, hắn sau khi ngồi xuống liền cầm bài tập hè lên, xem rất nghiêm túc.
Nhìn đi.
Anh họ đúng là xấu mà, em gái nhỏ bỏ về, hắn còn như không có chuyện gì mà ngồi đọc sách.
Kỳ thật...
Sau khi Bạch Thiên Thiên đi về, Phó Thanh Trạch đọc mấy chục trang sách, nhưng một chữ cũng không vào đầu, hắn căn bản không biết mình đã đọc thứ gì, vừa đọc hai chữ liền sẽ nhớ tới việc Hàn Oánh Oánh nói Bạch Thiên Thiên tức giận, lại tiếp tục đọc, lại nghĩ tới dáng vẻ đáng thương chạy về nhà của cô.
Hắn thật sự quá đáng rồi sao?
Phó Thanh Trạch kém chút bị Bạch Thiên Thiên làm cho rối loạn, một âm thanh nói cho hắn, hắn làm không sai, là Bạch Thiên Thiên quấy rầy hắn, lại có một âm thanh khác nói với hắn, hắn quá đáng rồi, Bạch Thiên Thiên chỉ là một đứa trẻ thích dính lấy hắn, lại không có làm chuyện gì xấu, là hắn đối với cô quá nghiêm khắc.
Ba.
Phó Thanh Trạch đột nhiên đem sách trong tay để lên bàn, dẫn tới Hàn Oánh Oánh nhìn lại đây.
"Đi vệ sinh." Phó Thanh Trạch nói xong đã đứng lên đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt, do dự một chút, lại lặng lẽ đi xuống lầu, hướng phía cổng mà đi.
"Tiểu Trạch, con đi đâu đấy?" Thẩm Giai mới từ phòng bếp ra liền thấy bóng lưng Phó Thanh Trạch, tò mò hỏi.
Bước chân Phó Thanh Trạch dừng lại.
"Hai ngày trước đồ bị rơi trên ghế nằm nên con tìm một chút." Phó Thanh Trạch đưa lưng về phía Thẩm Giai, nói xong lời này liền mở cửa đi ra ngoài.
"Nha." Thẩm Giai lên tiếng, vừa dự định quay người, lại đột nhiên dừng bước.
"Không đúng..." Thẩm Giai buồn bực tự nhủ "Mình hôm qua vừa đi lau dọn ghế nằm, bên trên đều không có đồ gì a!"
Nói xong, bà liền vội vàng đi ra cửa, muốn hỏi Phó Thanh Trạch muốn tìm thứ gì.
Kết quả...
Thẩm Giai vừa ra cửa, liền thấy Phó Thanh Trạch căn bản không có đi đến ghế nằm bên cạnh, mà là đứng bên cạnh hàng rào nhà bà, thò đầu ra nhìn về hướng Bạch gia.
"Tiểu Trạch?" Thẩm Giai kỳ quái gọi Phó Thanh Trạch một tiếng.
Phó Thanh Trạch duỗi cổ nháy mắt cứng đờ, ngay sau đó, hắn liền cúi đầu, vươn tay ra nhéo nhéo dây leo trên hàng rào nói "Vừa mới nhìn thấy một con Hoa Hồ Điệp nằm sấp ở chỗ này liền đến nhìn xem."
Thẩm Giai tin được mới là lạ.
"Thiên Thiên về nhà rồi." Thẩm Giai không đầu không đuôi đột nhiên nói.
Phó Thanh Trạch: "!!!"
"Con quan tâm em ấy đi đâu làm gì!" âm điệu Phó Thanh Trạch đột nhiên cao lên mấy cái độ.
"Mẹ chỉ nói một câu mà thôi, con gấp cái gì." Thẩm Giai cười như không cười nói.
"Mẹ!" Phó Thanh Trạch bất đắc dĩ nói "Mẹ cũng đừng ghép đôi bậy bạ, con so với em ấy lớn hơn năm tuổi, em ấy trong mắt con chỉ là một đứa trẻ mà thôi.". Truyện BJYX
"Con trong mắt mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ thôi!" Thẩm Giai liếc mắt, trêu ghẹo nói "Lại nói, mẹ cái gì cũng không nói, chính con bổ não quá nhiều, lại trách mẹ quá phận đi."
Phó Thanh Trạch: "..."