Cô không đau chút nào.
Bạch Thiên Thiên dùng ánh mắt hoa si nhìn chằm chằm Phó Thanh Trạch, nhìn đến nỗi cả người Phó Thanh Trạch đều nổi da gà.
Nếu không phải nhìn loại thuốc này chỉ cần ấn xuống là thuốc sẽ phun ra, thì còn lâu hắn mới bôi thuốc cho cô.
Phó Thanh Trạch tiếp tục hướng đến vết thương của Bạch Thiên Thiên phun hai lần, nhìn thấy bộ dạng cô cau mày nhịn đau lại không dám nói, nhịn không được thở dài.
Cô toàn thân cao thấp trừ thân hình cùng khuôn mặt, còn có cái gì giống một bé gái ba tuổi chứ?
Thừa dịp Bạch Thiên Thiên còn hoa si ở bên trong, Phó Thanh Trạch cất kỹ bình thuốc đi nhanh về phía cổng, trực tiếp đi đến nhà Bạch Thiên Thiên, cùng Lê Vũ Đồng nói một tiếng về việc của Bạch Thiên Thiên ở nhà hắn.
Vừa định lên lầu đánh thức tiểu tình nhân xuống ăn cơm - Bạch Tuấn: "..."
"Đi lúc nào?" Bạch Tuấn đen mặt hỏi.
"Mười mấy phút trước ạ." Phó Thanh Trạch nói.
Bạch Tuấn gật đầu, không nói hai lời trực tiếp đến nhà Phó Thanh Trạch, định đem Bạch Thiên Thiên xách trở về.
"A? Ba ba! Người cũng tới nhà anh trai ăn chực nha!" Bạch Thiên Thiên nhìn thấy Bạch Tuấn, lập tức ngạc nhiên nói.
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên ba của cô đến nhà anh trai nhỏ.
"Về nhà ăn cơm." Bạch Tuấn nói.
"A?" Bạch Thiên Thiên nháy nháy con mắt, biểu thị không hiểu nói "Ba ba không phải đến nhà anh trai ăn cơm sao?"
Bạch Tuấn: "..."
Ông ăn cái cọng lông!
Nếu ở lại ăn con gái cũng không còn, còn ăn!?
"Về nhà!" Bạch Tuấn không nói hai lời, trực tiếp đem Bạch Thiên Thiên bế lên, quay người đi về nhà.
"Đau, ngô, đau đau đau..." Bạch Thiên Thiên lập tức liền kêu lên.
"Giả bộ đáng thương cũng vô dụng!" Bạch Tuấn đây là quyết tâm muốn dẫn con gái của mình về nhà, ngay cả chào hỏi cùng Thẩm Giai cũng đều quên liền trực tiếp ôm lấy Bạch Thiên Thiên muốn ra cửa.
"Ô ô ô..." Bạch Thiên Thiên đột nhiên liền khóc lên.
Bạch Tuấn nháy mắt liền mềm lòng.
Nhưng nhớ tới mấy ngày nay, Bạch Thiên Thiên mỗi ngày đều tới nhà người ta quấy rầy, Bạch Tuấn cắn răng, không để ý đến Bạch Thiên Thiên.
"Đau a... Ô ô ô, ba ba, đau, đau... Nấc ~ ô ô..." Bạch Thiên Thiên khóc càng lớn tiếng.
"Không cho phép khóc!" Bạch Tuấn miễn cưỡng cứng rắn quyết tâm nói.
Bạch Thiên Thiên khóc đến thảm hại hơn.
Ô ô ô.
Ba ba không yêu cô nữa.
Cô có phải là sẽ bị ba ba vứt bỏ...
Ô ô ô ô...
Nghĩ đến đây, Bạch Thiên Thiên nháy mắt liền khóc đến thảm hại hơn.
Bạch Tuấn: "..."
Người không biết chỉ sợ cho là nhà bọn họ nhà ngược đãi trẻ em đi.
Nhưng mà...
Sau khi Bạch Tuấn đi được hai bước, lại bị đứa nhỏ Phó gia ngăn cản đường đi.
"Tiểu Trạch, chú phải mang em gái trở về ăn cơm." Bạch Tuấn giải thích.
"Em ấy rất đau." Phó Thanh Trạch nhìn không được, chỉ có thể chặn đường Bạch Tuấn nói.
"A, con đừng để bị nó lừa." Bạch Tuấn không thèm để ý chút nào nói.
Phó Thanh Trạch: "..."
Hắn trực tiếp đi lên phía trước, đem tay Bạch Thiên Thiên từ trong tay Bạch Tuấn giải thoát ra.
Bạch Tuấn không rõ cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới nhìn thấy mu bàn tay con gái nhà mình bị thương.
"Xảy ra chuyện gì! Làm sao lại bị thương! Có đau hay không? Đừng sợ đừng sợ, ba ba dẫn con đi bệnh viện, hiện tại liền đi bệnh viện, không khóc a, bé ngoan, không khóc không khóc..."
Phó Thanh Trạch nhìn thấy Bạch Tuấn trở mặt trong một giây, trên gương mặt non nớt nhiễm lên mấy phần bất đắc dĩ.
Hắn xem như đã biết, Bạch Thiên Thiên ra bài không theo kịch bản như vậy không chỉ là bởi dì Lê mà chú Bạch cũng có phần.
"Con đã bôi thuốc cho em ấy rồi." Phó Thanh Trạch nói "Tay em ấy chỉ là bị va quẹt với cửa."
"Bị cửa quẹt phải!? Khẳng định rất đau đi! Bảo Bảo không sợ, ba ba ở đây a, ba ba thổi một chút, thổi một chút liền không đau." Bạch Tuấn lập tức ôn nhu dỗ dành Bạch Thiên Thiên vẫn đang còn khóc thút thít.
"Đừng!" Bạch Thiên Thiên ôm chặt lấy tay mình, lại đắc ý nói "Vừa mới nãy anh trai đã thổi, không cho ba ba thổi! Thối thối!"
Bạch Tuấn: "..."
Ông muốn đem đứa con gái trong ngực này ném đi, có thể chứ?
【Tác giả: Đến... Đau bụng đến bay lên... Ai, mỗi ngày liền chuyện ta nhi nhiều.】