Trần Anh Thư buông lỏng Đức Phú, đáy mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia chán ghét, lại có chút thê lương.
Vì cái gì mà hai người đàn ông Nhà họ Trương
đều nói chuyện giúp Vũ Linh Đan. Thậm chí còn có thể vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù. Bởi vậy ánh mắt nhìn phía Vũ Linh Đan càng thêm ác độc.
Trần Anh Thư nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành , không chút nào lại bước: “Tổng giám đốc Trương mở miệng nói một câu là thu mua, bảo mật làm tốt như vậy, tôi sao lại không tin tưởng cơ chứ. Còn có, nếu Tổng giám đốc Trương nói chuyện chính sự. Không chỉ có tôi mà chỉ sợ là các vị đang ngồi đây, cũng hoài nghi với nguồn vốn lưu động của Shine”
“Đúng vậy, Shine mới vừa khởi bước, làm sao có nhiều tài chính. Dù là tài sản cá nhân, chỉ sợ
muốn mua quyền cổ phần Vũ thị cũng không phải số lượng nhỏ...”
Quả nhiên, Trần Anh Thư vừa nói xong liền có người không tin chỉ ra.
Vũ Linh Đan cùng Trường Thiên Thành nhìn nhau, Vũ Linh Đan xẹt qua một tia lo lắng. Cô chỉ
là vì diễn trò cho Trần Anh Thư xem, lại không nghĩ rằng sẽ làm Trương Thiên Thành lâm vào tình huống khó khăn.
“Vẫn nói, Tổng giám đốc Trương cùng Tổng giám đốc Vũ âm thầm tái hôn. Làm như vậy cũng chỉ là tay trái chuyển tay phải?”
“Có khả năng như vậy đấy”
“Tổng giám đốc Trương cùng Tổng giám đốc Vũ có chỗ nào đó không thích hợp. Nếu không phải vì hạng mục này, chỉ sợ hai người đã sớm thông báo thiên hạ rồi”
Cũng không biết là ai khởi xướng, sau đó chiều hướng nghị luận đã thổi sáng hướng khác.
Ngay cả Vũ Linh Đan cũng không thể không bội phục não của mọi người có thể nghĩ nhiều vậy. Nhưng như vậy sẽ phù hợp với lý do Trương Thiên Thành vì sao phải trả giá lớn giúp mình.
Rốt cuộc chỉ cần thân phận vợ cũ là đã có thể
thuyết phục họ.
Nhất thời Vũ Linh Đan hết đường chối cãi, không thể phủ nhận cũng không thể thể thừa nhận.
Mà Trương Thiên Thành vẫn luôn không nói gì, bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn. Muốn đeo lên tay Vũ Linh Đan trước đông đảo mọi người,
Trương Thiên Thành oán trách, đầy mặt đều là sủng nịch: “Em không cần giấu diếm nữa, thế này cũng tốt, chúng ta không hiểu lầm nhau nữa”
Vũ Linh Đan rõ ràng hiểu ý của Trương Thiên Thành, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Thiên Thành. Nhưng bị mọi người vây xem, Vũ Linh Đan không thể không mau chóng khôi phục tươi cười. Giống như cô gái nhỏ làm nũng phối hợp nói: “Chẳng phải nói chỉ có hai chúng ta thôi sao, đều do anh, bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi”
“Đều là lỗi của anh, nhưng hiện tại muốn giấu cũng không giấu được.”
Trương Thiên Thành nói xong, đã đeo nhẫn trên tay Vũ Linh Đan, chiếc nhẫn vừa vặn ngón tay.
Ngay lập tức, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Trong mắt mọi người đều chúc phúc, không hề nghi ngờ. Giống như hai người quay trở lại là niềm vui lớn nhất vậy.
Trần Anh Thư lui đến đám người ở cuối cùng, mông ngồi trên sô pha, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao có thể..Sao có thể...”