Nhìn thấy là Vũ Linh Đan, Trần Đức Phú không khỏi kinh ngạc.
Cô há miệng thở dốc, hơn nửa ngày cũng không nói được câu nào. Vũ Linh Đan giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên, lễ phục như lộn xộn, làm người ra liếc mắt một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tổng giám đốc Vũ... Tổng giám đốc Vũ Cô... Cô làm sao vậy?”
Trần Anh Thư một tiếng kinh hách, sợ tới mức bưng kín miệng.
Nhưng đáy mắt cô không có nửa điểm sợ hãi, thay vào đó là sự vui sướng khi người khác gặp họa.
Cô ta đứng một bên kêu lên hấp dẫn ánh mắt hiếu kì của những người khác lại gần. Vũ Linh Đan
giãy giụa nhìn Trần Anh Thư đi đến, thình lình giơ tay tát một cái.
“Cô điên rồi Vũ Linh Đan!”. Trần Anh Thư kêu to.
Ngay bây giờ Vũ Linh Đan đã cố không nghĩ nhiều, nhưng cô không khỏi nghĩ đến việc ánh đèn flash là do Trần Anh Thư giở trò quỷ. Sau đó mọi chuyện cũng không khó đoán, Đức Phú thuận nước giong thuyền chỉ sợ cũng là chuyện tốt Trần Anh Thư làm.
Vũ Linh Đan bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu, có lẽ là thuốc đang phát huy tác dụng thế nên cô không có cơ hội cho Trần Anh Thư một cái bạt tai nữa.
Vũ Linh Đan cười lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Anh Thư, nói: “Hiện tại xem ra,cô với những người phụ nữ tầm thường kia cũng không khác gì nhau. Trước kia tôi nhìn lầm cô rồi”
Nói xong, Vũ Linh Đan xoay người bước đến cửa sau yến hội, nghênh ngang rời đi.
Trương Thiên Thành đúng lúc chạy đến bên cạnh Trần Anh Thư, nhìn thấy Vũ Linh Đan rời đi. Cũng nhìn thấy dấu tay Vũ Linh Đan để lại trên mặt Trần Anh Thư.
Lúc ấy anh không lao tới ngay mà sau đó mới hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Anh Thư bày ra vẻ mặt ủy khuất, cô che mặt, bất chấp mọi người xung quanh mà rúc vào lồng ngực Trương Thiên Thành khóc nức nở.