Phòng họp yên lặng một cách kỳ dị, sau những tiếng thét chói tai của Vũ Linh Đan thì Vương Tuyết Xuyên là người đầu tiên lên tiếng. Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong thì cũng đã
nghẹn ngào, không khỏi lau nước mắt.
Mấy người cổ đông lúc nãy còn lớn tiếng hô hào bây giờ cũng không còn dáng vẻ bệ vệ như khi nãy. Cả đám người đều cúi đầu, lặng ngắt như tờ.
“Đại ca!”
Vương Tuyết Xuyên đột nhiên không khống chế được tâm tình của mình, hai vai ông ta bắt đầu run lên, vẻ mặt tràn ngập vẻ e thẹn gọi tên của ông nội.
Vũ Linh Đan quay đầu đi, cô không muốn phải chứng kiến những hình ảnh này. Chuyện của năm đó Vũ Linh Đan cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, chỉ vô tình nghe được một chút từ miệng của ông nội, nói về tình cảm anh em nghĩa tình của bọn họ.
“Ông nội không trách tội các ông không phải là do ông nội mềm lòng. Mà là lúc đó lúc ông nội tôi không có một xu dính túi, ngay cả liền ăn cơ cũng không có thì chính Giám đốc Vương là
nhường cho ông nội tôi một phần cơm rang trứng trong khi đó ông vẫn còn đang đói.”
“Không ngờ... thật không ngờ..”
Vương Tuyết Xuyên run rẩy đứng lên. Ông ta lau nước mắt, vào lúc đó dường như trông ông ta đã già thêm vài tuổi, thật sự đã biến thành một ông già râu tóc bạc phơ.
“Không ngờ một việc nhỏ như thế mà đại ca... đại ca anh ấy vẫn còn nhớ..”
“Ông nội tôi luôn nói với tôi rằng, làm người không được quên gốc gác của bản thân mình, không được quên sơ tâm ban đầu, suốt đời thủy chung”
Trong đầu Vũ Linh Đan lại hiện ra hình ảnh của ông nội. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, hình ảnh của ông nội đã có chút mơ hồ, đáng tiếc là sau khi vào phòng phẫu thuật, ngay cả cơ hội gặp mặt ông nội lần cuối cũng không có”
“Là tôi đã sai rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!