Chương 62: Làm bẩn quần
Tất nhiên là anh biết rõ phòng nào là phòng của Vũ Linh Đan, lúc này Vũ Phong Toàn cũng đang đứng ở cửa phòng cô, khi ông ta trông thấy Vũ Linh Đan đang xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình bước ra mở cửa, thì Vũ Phong Toàn thật sự tức giận đến mức muốn bùng nổ.
“Bây giờ đã là lúc nào rồi hả Vũ Linh Đan? Thế mà con còn đang ngủ, Trương Thiên Thành đã ở dưới lầu rồi, con định cứ ăn mặc thế này xuống dưới gặp người ta sao?”
Vũ Phong Toàn cảm thấy máu trong người mình đang sôi lên, trên trán ông ta đổ đầy mồ hôi. Sao đứa con gái này của ông ta lại không.
nhận ra điều gì mới là quan trọng vậy nhỉ?
Vũ Linh Đan cúi đầu đánh giá cách ăn mặc của mình, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Mặc như vậy vấn đề gì sao?”
Nói xong, cô dùng tay xoa xoa tóc mình vài cái coi như gọn gàng, rồi sau đó muốn đi xuống dưới lầu.
Vũ Phong Toàn nhìn thoáng qua phía dưới lầu, khi ông ta nhận ra Trương Thiên Thành đang lên trên này, thì sợ tới mức vội vàng đẩy Vũ Linh Đan vào trong phòng, đồng thời nhắc nhở cô: “Bố cho con mười phút, ngay lập tức đi thay quần áo, sau đó sửa sang lại bản thân rồi đi xuống lầu!”
“Con.
Vũ Linh Đan còn chưa kịp nói hết lời, thì cánh cửa đã bị Vũ Phong Toàn đóng râm một cái.
Lần này đã thành công khiến cơn buồn ngủ của Vũ Linh Đan hoàn toàn tan biến.
Còn về chuyện trang điểm, sau khi Vũ Linh Đan mở tủ quần áo của mình ra thì không khỏi cười nhạo, cô có thể tìm ra được một bộ quần áo giống như kiểu của Vũ Hải Yến sao? Thay hay không thay cũng chẳng khác nhau nhiều lắm.
Cho nên, Vũ Linh Đan chỉ chải đầu buộc tóc đuôi ngựa, rồi sau đó kéo cửa ra đi xuống lầu.
Lúc này ở dưới lầu, mẹ con Nguyễn Kim Thanh đang xum xoe ngồi vây quanh Trương Thiên Thành, trong khi Nguyễn Kim Thanh nói liến thoắng không ngừng, thì Vũ Hải Yến chỉ ngại ngùng ngồi bên cạnh, cũng chỉ có một mình Trương Thiên Thành là hơi ngẩng đầu nhìn Vũ Linh Đan.
“Tôi nghe nói, với sự đầu tư của Tổng giám đốc Trương, hiện nay việc làm ăn của dự án Đức Thành đang rất phát triển, hơn nữa…”
Nguyễn Kim Thanh tận dụng tất các các mối quan hệ mình có thể dùng, nhưng vẫn không lấy được niềm vui của Trương Thiên Thành như trước. Bà ta thấy thế thì trong lòng sốt ruột, nháy mắt choVũ Hải Yến.
Sau khi nhận được ám hiệu của mẹ, Vũ Hải Yến kêu ‘A’ một tiếng, nửa chén nước chè trong tay cô ta cũng đổ thẳng lên trên đùi Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành đứng bật dậy, mắt anh nhìn chằm chằm vào.
vết nước chè, trong nháy mắt sắc mặt đen như đít nồi.
Vũ Hải Yến thì tỏ ra sợ hãi, cô ta che miệng mắt mở to hoảng hốt nói: “Tổng giám đốc Trương, anh không sao chứ? Tôi… Tôi đúng là không cẩn thận, hay là anh lên lầu trên thay một bộ quần áo khác”
Vũ Phong Toàn nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng chạy đến phòng khách, vừa nhìn thoáng qua ông ta đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này không phải là thời điểm để trách mảng Nguyễn Kim Thanh, Vũ Phong Toàn vội vàng kéo Vũ Linh Đan qua đó, khi ông ta trông thấy cô vẫn ăn mặc như cũ, thì trên trán nổi đầy gân xanh: “Linh Đan, con mau đưa Tổng giám đốc Trương lên lầu thay quần áo đi, trước đây không phải Tổng giám đốc Trương có để lại mấy bộ quần áo ở bên này sao”
Vũ Phong Toàn nói rất đúng, sau khi kết hôn tuy rằng mỗi lần Trương Thiên Thành tới chỉ ăn bữa cơm rồi đi chứ không ở lại qua đêm, nhưng nhà họ Vũ vẫn rất quan tâm, còn chuẩn bị trước vài bộ quần áo cho anh.
Chỉ có điều, bao nhiêu năm qua, những thứ vô dụng như vậy không biết đã bị Vũ Linh Đan ném đi đâu rồi, cô trực tiếp nói: “Những thứ đó…
Con đã ném hết đi rồi”
Sau khi Trương Thiên Thành nghe thấy Vũ Linh Đan có chuẩn bị quần áo cho mình, thì trong lòng anh ta mới dễ chịu hơn một chút, nhưng câu nói sau đó của cô, lại lập tức thắp lên lửa giận trong lòng Trương Thiên Thành.
Hơn nữa, Vũ Linh Đan vẫn tiếp tục, nhìn chằm chăm vào chân quần ướt sũng của Trương Thiên Thành khinh thường: “Cũng chỉ ướt có một chút như vậy, để một lát nữa là khô thôi, không có gì đáng ngại cả”
“Nếu như ở chỗ chị không có quần áo, thì đến phòng của em đi, chỗ em có…
Vũ Hải Yến thẹn thùng, cúi thấp đầu xuống, giả vờ xấu hổ hói.
Với tình hình trước mắt, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi. Vũ Phong Toàn thầm mắng Vũ Linh Đan làm mình mất mặt, ông lườm cô một cái cảnh cáo, rồi đang định mở miệng nói chuyện với Trương Thiên Thành thì đã nghe thấy anh mở miệng trước: “Nếu như đã chuẩn bị rồi, vậy thì lên lầu thôi”
“Hả?”
Vẻ mặt Vũ Linh Đan giống như có ngàn dấu chấm hỏi.
Trong lòng Vũ Hải Yến thì giống như có con nai nhỏ đang chạy nhảy lung tung, cô ta không hiểu rốt cuộc Trương Thiên Thành có ý gì, cho.
nên do dự mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, hay là…”
“Ý tốt của cô hai nhà họ Vũ thì tôi không cần, dù sao cô cũng không biết kích cỡ của tôi, chỉ sợ quần áo cô chuẩn bị cũng không vừa người tôi đâu”
Trên mặt Trương Thiên Thành không vui vẻ chút nào, sắc mặt u ám càng khiến người ta khó lòng biết được anh đang nghĩ gì.
Vũ Hải Yến đang muốn tiếp tục giải thích thì đã bị Nguyễn Kim Thanh khéo léo ngăn lại, bây giờ có nói thêm gì nữa cũng chỉ càng nói càng lộ tẩy mà thôi.
Dù sao cũng rất khó giải thích việc tại sao chỗ ở của Vũ Hải Yến lại có quần áo cho Trương Thiên Thành, trừ khi chuyện đổ nước này đã được sắp xếp cho nên mới chuẩn bị từ trước.
Cũng may Vũ Hải Yến cũng không ngốc, khi cô ta thấy cơ hội sắp bay mất ngay trước mắt mình mà mình vẫn không nắm bắt được, thì gật đầu rồi yên lặng đứng sang một bên.
Trương Thiên Thành căn bản không để cho Vũ Linh Đan có cơ hội từ chối, anh nói xong thì quen đường quen lối đi thẳng lên lầu.
Vũ Phong Toàn thấy Vũ Linh Đan vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cuối cùng cũng chỉ có thể vỗ mạnh vào vai Vũ Linh Đan sau lưng Trương Thiên Thành, rồi thấp giọng nói: “Còn không cút lên trên kia nhanh, đợi lát nữa bố sẽ xử lý con sau”
Vũ Linh Đan yên lặng không nói gì, rồi nhanh chân đuổi theo sau anh.
Dù sao không có quần áo mà anh cần thì Trương Thiên Thành cũng không thể làm gì được cô cả.
Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt Vũ Linh Đan càng tái nhợt hơn. Cô đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, cả người đều vô cùng cảnh giác khi đối diện với Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành tùy tiện quan sát căn phòng của Vũ Linh Đan một lượt, nói đến chuyện này, thì đây cũng là lần đầu tiên anh bước.
chân vào phòng riêng của Vũ Linh Đan. Sau khi nhìn quanh một vòng, anh trực tiếp ngồi lên giường của cô, dáng vẻ cười như không cười hỏi: “Nếu như đã chuẩn bị rồi, thì lấy ra đi”
“Trương Thiên Thành, tôi đã nói tất cả đều bị vứt đi rồi, anh nghe không hiểu sao?”
Vũ Linh Đan trực tiếp quát lớn.
“Hai”
Trương Thiên Thành cúi đầu lạnh lừng cười một tiếng, sau đó lại ngẩng đầu lên, lúc này gương mặt anh đã quay lại với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Vũ Linh Đan, xem ra tôi đã quá nuông chiều cô rồi, có tin tôi lập tức thu hồi hết các khoản đầu tư đối với dự án Đức Thành hay không?”
“Đó là chuyện của Tập đoàn Bạch Đẳng, có lẽ anh dùng nó để uy hiếp Vũ Phong Toàn thì còn có tác dụng, nhưng xin lỗi, cho dù anh có đầu tư nữa hay không đều không liên quan gì đến tôi cả!”
Giọng nói của Vũ Linh Đan cũng rất lạnh lùng, căn bản cô không thèm để ý đến lời Trương Thiên Thành nói.
“Có đúng không?”
Trên khóe miệng Trương Thiên Thành vẫn mang nụ cười như trước, những lời này giống như anh không còn cách nào khác, nhưng kết quả sau đó Trương Thiên Thành lại nói tiếp: “Vậy còn Coco kia thì sao?”
“Ngày mai tôi sẽ đi đón Coco, như vậy anh đã hài lòng chưa”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!