“Mẹ, mẹ phải giúp con... Mẹ định làm gì vậy?”
Vũ Hải Yến lo lắng và sợ hãi nên cử lao theo Nguyễn Kim Thanh.
Nhưng Nguyễn Kim Thanh lại dùng hết sức đẩy Vũ Hải Yến ra. Bà ta lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một người xa lạ, bà ta lạnh giọng nói: “Hải Yến, không phải mẹ không muốn giúp con... Nhưng chúng ta đang ở trên tàu, chúng ta có thể trốn được đi đâu? Chúng ta nhảy xuống biển sao?”
Lời nói của Nguyễn Kim Thanh giống như một tiếng sấm đánh ngay bên mang tai của Vũ Hải Yến.
Vũ Hải Yến ngồi sụp xuống thuyền, ý nghĩ chạy trốn cũng không còn nữa.
Đúng, cô ta đang ở trên thuyền, bây giờ cô ta có thể trốn đi đâu được chứ? Không lẽ nhảy xuống biển giống như Vũ Linh Đan. Nơi này cách bờ xa như thế, cô ta nhất định sẽ chết chắc.
Nguyễn Kim Thanh lau nước mắt, ánh mắt bà ta dần trở nên tuyệt vọng. Bà ta vỗ vào vai Vũ Hải Yến, nhẹ nhàng nói: “Mẹ sẽ không bỏ mặc con đâu. Bây giờ Vũ Linh Đan đã chết, con không thể
chứng minh cái chết của cô ta không liên quan đến con nhưng bọn họ cũng không thể chứng
minh con là người đã đẩy cô ta xuống đúng không?”
“Đúng vậy!”