Trần Đức Bảo biết Trương Thiên Thành định làm gì, anh hơi lo lắng: “Tôi đã gọi thuyền cứu hộ
rồi.”
“Tôi không đợi được lâu như thế..”
Trương Thiên Thành vô cùng đau đớn, bây giờ anh chỉ có thể hy vọng Vũ Linh Đan biết bơi, như thế may ra thì cô còn chống đỡ được một thời gian nữa.
“Nhưng ở đây chúng ta vẫn còn rất nhiều người biết bơi, cùng đi.”
Trần Đức Bảo vẫn còn định khuyên ngăn nhưng anh chưa kịp nói hết câu thì một bóng người màu trắng đã lao thẳng xuống biển. Trong chốc lát, tất cả mọi người đều tụ tập lại trên sàn tàu.
Vài giây sau, Trương Thiên Thành nổi lên trong ánh mắt lo lắng của vô số người.
Anh không nhìn lên con tàu một lần nào cả, anh tiếp tục bơi dọc theo những con sóng trắng về phía sau du thuyền.
Hai mẹ con Vũ Hải Yến đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn sang những người xung quanh, thấy tất cả đều đang chú ý đến Trương Thiên Thành thì Vũ Hải Yến nháy mắt với mẹ: “Chúng ta chạy thôi”
“Có phải con đã đẩy Vũ Linh Đan xuống không?”
Nguyễn Kim Thanh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Sao bà ta có thể sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như vậy chứ?
Vũ Hải Yến không ngừng khóc lóc, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không phải con, là Vũ Linh Đan tự ngã xuống”
“Nếu đã không phải do con làm thì con sợ cái gì chứ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!