Hiện tại, Trương Thiên Thành chỉ còn ba trăm nghìn thẻ trong tay, trong khi Lương Học Đông còn lại một triệu rưỡi thẻ. Lương Học Đông cười đắc ý, cơ thể nghiêng sang một bên, tư thế ngồi cũng thản nhiên hơn trước. "Tấm thứ nhất là bảy."
Con bài không to không nhỏ, rất là khó khăn.
Xung quanh có người thốt lên rằng Lương Học Đông gan cũng lớn đấy, một con bảy đã đặt ra trước hai trăm nghìn thẻ, đây rõ ràng là muốn một lần đánh bại Trương Thiên Thành mà.
Nhưng Trương Thiên Thành, không hề dời mắt, theo đó lật ra một con sáu.
Dường như có người đã nhẹ nhõm hơn.
"Tôi thêm một trăm nghìn thẻ nữa."
Hiện tại, Trương Thiên Thành chỉ còn lại hai trăm nghìn thẻ.
Vũ Linh Đan đột nhiên căng thẳng siết chặt cổ tay, đến cả móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm thấy đau đớn, vừa rồi cô đã nhìn thấy con bài chưa lật của Lương Học Đông, lại là một con K.
Trừ khi, Trương Thiên Thành có con ba.
"Đương nhiên, tôi sẽ theo"
Lương Học Đông cười nhẹ, tấm vé thắng lợi đã nằm trong tay, anh thậm chí nhịn không được
nắm lấy tay Vũ Linh Đan, thể hiện rằng anh rất vui. Vũ Linh Đan cứ nhìn chằm chằm về phía đối diện, Trương Thiên Thành mặc một bộ âu phục màu đen, đeo cà vạt màu xanh da trời, nếu như nói anh là một doanh nhân thành đạt thì không ai có ý kiến gì, nhưng nếu như...
2
Bộ dạng trang trọng lộng lẫy này ở trong lòng bạc, cùng cử chỉ đứng đắn quả quyết khiến người ta cảm thấy hoàn toàn không phù hợp.
Trong ký ức của Vũ Linh Đan, trong những năm kết hôn, dường như cô chưa bao giờ nghe nói Trương Thiên Thành biết đánh bài, cũng như chưa từng thấy anh tham gia bất kỳ trò chơi bài bạc nào.
Cô cảm thấy rằng Trương Thiên Thành không biết đánh bạc.
Hiện tại chắc chắn sẽ thua.
Mũi tên bắn ra sẽ không thể quay lại được, ngay cả khi Vũ Linh Đan muốn ngăn Lương Học Đông, thì đã quá muộn, cô chỉ có thể ngồi lo lắng,
trơ mắt nhìn tình hình ngày một xấu đi.
"K"
"Ba."
"Thật không may!"