"Em coi tôi thành tài xế của em thật đấy à?"
Trương Thiên Thành vừa mở miệng đã châm
lửa.
Vũ Linh Đan liếc nhìn Trương Thiên Thành một lúc, thấy đây mới là dáng vẻ bình thường của anh, không khỏi bật cười: "Không phải à?"
Sau khi lên xe, Vũ Linh Đan thắt dây an toàn, lại không quên chế giễu: "Thế nên đó, ngày mai Tổng giám đốc không cần qua đây đâu, dù tôi
không coi anh là tài xế của tôi nhưng nếu để người ngoài trông thấy thì họ sẽ nghĩ là như thế thật đó."
"Em im đi, đồ phụ nữ chết tiệt"
Trương Thiên Thành nghiến răng nói.
Vũ Linh Đan bắt đầu khó chịu, chất vấn: "Này Trương Thiên Thành, mới sáng ngày ra ánh mắng chửi cái gì thế, tôi vừa thấy anh trở lại được như bình thường cũng ổn, xem ra vẫn cứ như tối qua anh lại đáng yêu hơn đấy."
Giọng nói của Vũ Linh Đan càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như chỉ một mình cô nghe được.
Không ngờ thính giác của Trương Thiên Thành lại tốt cực kỳ, lập tức cho xe dừng lại, hỏi lại lần nữa: "Đáng yêu à?"
"Ha ha."
Vũ Linh Đan học theo điệu cười khô khan của Trương Thiên Thành.
"Gì đâu có đâu, anh nghe nhầm rồi."
Khi đến công ty rồi Trương Thiên Thành vẫn xụ mặt như cũ, Vũ Linh Đan nghĩ đến việc Trương Thiên Thành đã cất công đưa mình đến đây, bèn quay người lại nói câu cảm ơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!