Trương Thiên Thành cũng không ép buộc cô, Vũ Linh Đan có thể quay về là tốt rồi, làm anh bớt suy nghĩ được nhiều lắm. Anh chủ động rót cho
Vũ Linh Đan một chén nước, Vũ Linh Đan nhìn đầu ngón tay sạch sẽ kia, như chợt nhớ đến cái gì, giật nảy người lên.
"Em sao thế?"
Trương Thiên Thành hỏi.
Môi Vũ Linh Đan hơi run lên, cô cắn răng, nhìn Trương Thiên Thành với vẻ không dám tin, hỏi: "Khi nãy... Khi nãy anh cũng ở sân bay đúng không?"
Nhất định Trương Thiên Thành đã tận mắt nhìn thấy cô tiễn Phan Bảo Thái đi, mới có thể nói ra tình huống ban đầu một cách rõ ràng như thế,
mà trong khoảng thời gian đó Trương Thiên Thành vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà nói chuyện với cô, tâm tư như thế thật khiển Vũ Linh Đan cảm thấy sợ hãi.
Trương Thiên Thành trầm mặc vài giây, anh chẳng hề phủ nhận, mà chỉ ngồi xuống đối diện với Vũ Linh Đan.
"Có đúng không?"
Vũ Linh Đan kích động cao giọng lên.
Người này đang coi cô là đồ ngốc để trêu đùa đây mà!
"Thật không khéo, khi đó anh vừa xuống máy bay, gặp phải chút việc nên đành phải đi lên một chuyến."
Trương Thiên Thành thản nhiên nói.
Vũ Linh Đan lập tức hoảng, như trời đất quay cuồng, tâm tư của người này phải thâm sâu đến mức nào mới có thể thờ ơ bình thản đến nhường này chứ.
"Vì sao vậy?"
Vũ Linh Đan thẫn thờ, ngồi phịch xuống ghế, nhỏ giọng thì thào.
"Ý em là vì sao tôi lại nói cho em biết, hay là vì sao em không đi cùng anh ta đây"
Trương Thiên Thành cố nén lửa giận trong lòng, tiếp tục giữ bình tĩnh.
Vốn dĩ anh đã rất vui khi thấy Vũ Linh Đan quay về, cố tình nghe theo lời của bartender kia, cố kiềm chế tính tình của mình, nhưng giờ nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của Vũ Linh Đan, anh lại cảm thấy khó chịu.
"Nếu em hối hận rồi thì thật tiếc quá, đêm nay không còn chuyến bay nào bay đến Anh nữa đâu."
Trương Thiên Thành nói với vẻ trào phúng.
"Đủ rồi!
Vũ Linh Đan thô bạo ngắt lời Trương Thiên Thành, cô có cảm giác như mình đang trần truồng đứng trước mặt Trương Thiên Thành vậy, cô chỉ tay thẳng ra ngoài: "Phiền anh ra ngoài cho tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."