Linh Đan vừa nghe đến chuyện nhẫn bị ném, có chút ngạc nhiên.
Bảo Thái cũng vừa ý thức được việc vì bức xúc quá mà anh đã đem chuyện “không dám mở miệng” nói ra toàn bộ. Mà lời vừa nói ra thì lại khiến bản thân lo lắng và có chút bực tức.
Việc Trương Thiên Thành cứu mình, Bảo Thái đã sớm nghe mẹ nói qua, nhưng so sánh với sự sỉ nhục quá lớn mà anh ta mang tới cho anh, thì Bảo Thái không thấy một lý do nào có thể làm mình cảm kích mà tha thứ cho Thiên Thành,
“Đúng vậy, anh đã ném đi đấy”
Bảo Thái lẩm bẩm.
Linh Đan sững sờ, đứng im tại chỗ không nói gì, cô nhớ rõ lúc ấy Bảo Thái vội vàng nhảy xuống, lao vào phía dòng người đông đúc để tìm kiếm chiếc nhẫn, sau đó cô nhìn thấy Bảo Thái nắm chặt tay, nên cứ đinh ninh rằng Bảo Thái đã tìm được nhẫn.
Nhưng hiện tại anh đã nói như vậy ...
“Thật sự xin lỗi, Linh Đan, không phải anh cố ý, anh cũng không ngờ là sẽ xảy ra sự cố như vậy?
Bảo Thái cứ nghĩ là sau khi nghe thì Linh Đan sẽ tức giận, nên vội vàng xin lỗi cô, nhưng khi nhìn sang thấy Linh Đan chỉ lạnh lùng lắc đầu, Bảo Thái thật sự ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!