Nhưng cô thấy, anh mới là người quan tâm đến cô.
“Trương Thiên Thành, tại sao anh lại cứu tôi? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao chứ?”
Khó nói quá, lần đầu tiên Vũ Linh Đan hỏi anh câu này.
“Người phụ nữ ngu ngốc giống như cô, nếu mà tôi không cứu cô thì cô đã sớm chết rồi”.
Trương Thiên Thành cũng không quay đầu lại nói.
“Chết thì chết, có liên quan gì đến anh không?
Vũ Linh Đan tiếp tục vặn lại, tim đập thình thịch, tự nhiên hồi hộp không lý do.
“Cô chết rồi sao tôi có thể hành hạ cô được nữa, Vũ Linh Đan, đừng có ảo tưởng, cô có phải
đang nghĩ trong lòng tôi còn có cô, có phải cho rằng tôi quan tâm cô nên mới cứu cô? Tôi nghĩ cô nhất định là điên rồi, não bị hư”
Đột nhiên, Trương Thiên Thành xoay người, giống như hiểu Vũ Linh Đan đang nghĩ suy điều gì, cười vô tình, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng cùng khinh bỉ
Vũ Linh Đan kinh ngạc, thất thần tại chỗ.
Nhưng cũng may mắn.
Lời nói này của Trương Thiên Thành làm cô hoàn toàn tỉnh táo lại, sẽ không tiếp tục suy nghĩ liên miên.
“Có lẽ do tôi suy nghĩ nhiều.”
Vũ Linh Đan xấu hổ cười, có chút mệt mỏi.
Dưới lầu, Trương Thiên Thành không đi ra ngoài nữa, vừa dứt lời liền hối hận.