Phản ứng của Vũ Linh Đan hoàn toàn không
nằm trong dự đoán của Trương Thiên Thành, lúc này hắn chỉ lẳng lặng chờ Vũ Linh Đan hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhưng Vũ Linh Đan mở cửa xe, định rời đi.
Trương Thiên Thành túm chặt cổ ở phía sau: “Vũ Linh Đan, cô nói dối, đúng không, từ tận đáy lòng, cô vẫn yêu tôi đúng không?"
“Không!” Vũ Linh Đan kêu to.
Vũ Linh Đan tiện đà xoay người lại, hung tợn nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, nói: “Trương Thiên Thành, dù anh có xem nhật ký của tôi thì sao? Dù tôi từng yêu anh thì như thế nào? Đó đều là chuyện trước kia, từ khoảnh khắc anh bỏ đi đứa con của chúng ta, tôi chỉ còn lại sự hận thù đối với anh, cũng chỉ có hận, anh hiểu không?”
Vũ Linh Đan cảm xúc thay đổi chạy băng qua đường, Trương Thiên Thành ở phía sau kêu to: “Cẩn thận!”
Vô số tiếng còi xe vang lên bên tai.
Vũ Linh Đan đầu óc trống rỗng cho đến khi có một sức mạnh vô hình lôi kéo cô cùng nhau ngã ở ven đường, giao thông xung quanh khôi phục lại bình thường, Vũ Linh Đan ghé vào người Trương Thiên Thành, đột nhiên nấc một tiếng khóc nức nở.
Vũ Linh Đan không ngừng đánh đấm lòng ngực Trương Thiên Thành như muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
Trương Thiên Thành đau đớn, hắn nhíu mày, đang muốn mắng thì thấy cô khóc như mưa, lời nói đến bên miệng lại không thể không nuốt trở vào.
“Còn mặt mũi để khóc cơ à?”
Tuy rằng không đau nhưng nhìn dáng vẻ điên cuồng không có dấu hiệu sẽ ngừng lại của Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành mắng một câu, anh đứng dậy đem cô túm lên ném vào trong xe.
“Tôi muốn đi bệnh viện”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!