Tim Phan Chí Trung bắt đầu đập nhanh và loạn hơn, ông ta kiềm chế cảm xúc, không để bản thân phải tức giận thêm nữa, thế là ông ta đứng dậy, đi lên lầu.
Lê Tuyết Cầm ở phía sau, không cam tâm bèn lớn tiếng nói: “Bây giờ thì đã làm sao, việc lúc ban đầu tôi đã quyết định thì bây giờ tôi cũng sẽ không thay đổi.”
Phan Chí Trung không nói gì, Lê Tuyết Cầm lại tiếp tục nói: “Ông cứ đợi đấy, lúc đầu tôi có thể ngăn cản thì bây giờ cũng vẫn có thể ngăn cản như vậy.”
“Bà cứ tự làm khổ mình đi”
Phan Chí Trung quay đầu lại, chỉ đáp lại một câu, kết quả, ông ta đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại, rồi từ trên đầu cầu thang ngã xuống.
Với thân hình cao đến một mét tám mấy, ông ta như một khúc gỗ, lăn từ trên xuống, qua từng bậc cầu thang rồi nằm bên chân Lê Tuyết Cầm.
Lê Tuyết Cầm là thét lên, tiếng la mỗi lúc một lớn.
Bà ta đứng im tại chỗ, không dám tiến về trước, trong ánh mắt thoáng qua sự kinh hãi. Mãi cho đến khi Phan Bảo Thái ở trên lầu, nghe thấy tiếng ồn ào, chạy vội xuống xem thử thì mới lập tức gọi xe.
Trạng thái của Phan Chí Trung bây giờ rất tệ, cũng không biết sau cú ngã này, ông ta lại có chỗ nào không ổn. Phan Bảo Thái căn bản không dám đụng chạm lung tung, chỉ có thể đứng bên cạnh, không ngừng an ủi Lê Tuyết Cầm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!