Nhớ không làm thì Trương Thiên Thành cũng từng đề cập đến việc bảo mình đến Á Đông làm việc, nhưng mà chuyện này đã bị mình bác bỏ. Hôm nay Bạch Đằng gặp phải khó khăn, Trương Thiên Thành lại nói một lần nữa.
Trương Thiên Thành vẫn tiếp tục nổi giận: “Có phải cô cảm thấy bản thân lật đổ Vũ Phong Toàn nên vô cùng tài giỏi
không? Nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ nhìn cô với ánh mắt khác xưa hả? Tôi nói cho cô biết, Bạch Đằng chính là một ổ sói, cô lập tức từ chối cho tôi”.
“Không đúng, cô cũng không cần phải từ chức nữa. Kể từ ngày mai trở đi, cô không cần đi làm”
Trương Thiên Thành thô bạo cắt ngang lời muốn giải thích của Vũ Linh Đan, cuối cùng anh vung tay lên quyết định thay cho cô.
Giờ phút này, trái lại Vũ Linh Đan đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô cảm thấy bản thân mình không cần thiết phải giải thích với Trương Thiên Thành, vì thế sắc mặt Hạ Linh Đan lập tức trở nên lạnh nhạt: “Trương Thiên Thành, tôi cũng không cho rằng như vậy.”
"Cái gì?”
Trương Thiên Thành hoài nghi lễ tại mình nghe nhầm. Bây giờ Vũ Phong Toàn đã xong rồi, cho dù Vũ Linh Đan muốn ở lại Bạch Đằng làm việc thật tốt thì cũng sẽ bị người khác dòm ngó, làm sao có được đãi ngộ tốt chứ? Chẳng lẽ Vũ Linh Đan không hiểu những chuyện này sao?
“Những gì anh nói, tôi đều hiểu hết”
Vũ Linh Đan điều chỉnh lại tâm trạng một lần nữa, sắc mặt
hiện lên vẻ dịu dàng.
Cô bình tĩnh nhìn Trương Thiên Thành rồi tiếp tục nói: “Tuy rằng thái độ của anh hơi tồi tệ nhưng tôi cũng biết anh vì muốn tốt cho tôi, chỉ là tôi vẫn cảm thấy tôi đến làm việc ở Bạch Đằng cũng không có gì sai cả. Đây là lựa chọn của tôi!”
“Nếu như tôi nhất quyết không đồng ý thì sao?”
Trương Thiên Thành cũng không hỏi lý do, mà chỉ hỏi Vũ Linh Đan có thể tự mình gánh vác hậu quả khi cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy không.
Cuối cùng, loại hành vi bá đạo này của anh cũng đã chọc giận Vũ Linh Đan: “Trương Thiên Thành, chúng ta đã ly hôn rồi. Giống như việc ngày mai anh đi gặp ai, tôi không có quyền can thiệp, vì thể lựa chọn của tôi cũng không đến lượt anh xen vào.”
"Ha ha."
Trương Thiên Thành cười nhạt một tiếng.
Vũ Linh Đan cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt Trương Thiên Thành: “Bạch Đằng là một tay ông nội tôi gầy dựng nên, hôm nay thua trong tay Vũ Phong Toàn nhưng tôi không cho phép tâm huyết của ông cứ uổng phí như vậy. Tôi sẽ tiếp tục ở lại Bạch Đằng, giữ lấy tâm huyết của ông nội.
“Cô muốn đoạt lại Bạch Đằng sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!