"Xin anh đấy, anh cũng phải xem xem trong phòng bếp còn gì để ăn không mới được chứ, tôi thấy chi bằng chúng ta ra ngoài ăn đi"
Vũ Linh Đan rất lười phục vụ người khác.
Trương Thiên Thành không nói gì, chỉ giơ cái tay đang bị thương của mình lên, có ý gì thì Vũ Linh Đan tự hiểu.
"Được rồi."
Vũ Linh Đan bất đắc dĩ, cô đã đoán đúng, e là trước khi tay Trương Thiên Thành lành hoàn toàn mình sẽ không có chút thời gian thoải mái nào.
Cô phát hiện lần này mình đúng là quá ngu ngốc rồi.
Cơm nước xong, Vũ Linh Đan vừa định chuẩn bị đi về thì sắc mặt Trương Thiên Thành tối sầm lại: "Sao vậy, cố định để tôi tự xử lý cái tay bị thương của tôi hả, còn tiện tay chăm sóc chó cho cô luôn sao?"
Vũ Linh Đan giải thích: "Vậy tôi cũng phải đi về lấy quần áo qua đây chứ."
"Chẳng phải ở đây vẫn có quần áo của cô sao?"
Trương Thiên Thành nói lại.
"Được rồi"
Cô vốn muốn mượn cớ chạy đi nhưng xem ra bây giờ không được nữa, Vũ Linh Đan im lặng thu dọn bàn ăn sau đó lại dọn dẹp cả căn nhà một lượt.
Trước khi Trường Thiên Thành đến công ty, anh không quên thông báo với Vũ Linh Đan: "Tôi sẽ không về sớm lắm đâu, nếu cô vẫn muốn mượn bồn tắm của tôi lần nữa thì cô có thời gian ba tiếng đồng hồ."
Trương Thiên Thành cố ý nhắc tới tình cảnh xấu hổ lần trước làm sắc mặt Vũ Linh Đan rất khó chịu, cô không ngẩng đầu lên, giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Khóe miệng Trương Thiên Thành kẻo ra, lúc đi tới cửa, anh quay đầu nhìn lại theo bản năng. Vừa lúc thấy Vũ Linh Đan cũng đang nhìn mình, lập tức tâm trạng anh trở nên tốt hơn.
Thế là Trương Thiên Thành thử hỏi một câu: "Vậy tôi đi nhé?"
Đây là tình cảnh mà dù là khi hai người chưa ly hôn cũng không hề xuất hiện.
Vũ Linh Đan hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó cô vẫn gật đầu với anh: "Ừ."
Nụ cười của Trương Thiên Thành ngừng lại rồi sau đó không có sau đó nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!