Sau đó bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng, hình như Trương Thiên Thành cũng ý thức được có lẽ mình nói thẳng ra hết như vậy sẽ khiến Vũ Linh Đan cảm thấy không giải thích được vấn đề, vì vậy anh bèn nói: "Cô yên tâm đi, đám người kia đã bị tôi khống chế rồi, Vũ Phong Toàn cũng không thể gây nên sóng gió gì nữa đâu"
"Vũ Phong Toàn đã bị vào tù rồi"
Vũ Linh Đan lặng lẽ nói.
"Cũng đúng."
Trương Thiên Thành nghiêm túc gật đầu, sau đó lại hơi tò
mò hỏi cô: "Vậy cô còn đau lòng cái gì?"
Vũ Linh Đan nghiêng mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với Trương Thiên Thành nữa.
Nếu là mẹ con Nguyễn Kim Thanh sai người làm chuyện đó thì nói không chừng cô còn có thể thản nhiên một chút. Nhưng còn Vũ Phong Toàn, dù sao ông ta cũng là bố của mình, bình thường không vừa mắt thì thôi đi, không ngờ ông ta có thể mua người giết mình, lần này không thể dùng từ rét lạnh tâm can để miêu tả nữa.
Thế mà Trương Thiên Thành lại còn không ngừng hỏi cô đến cùng, Vũ Linh Đan hơi phiền, cô cất cao giọng nói: "Tôi không đau lòng, chỉ là cảm thấy hơi buồn phiền thôi, anh để tôi yên một lát đi"
Trương Thiên Thành sững sờ, nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng anh lựa chọn tôn trọng ý kiến của Vũ Linh Đan. Anh khoanh hai tay trước ngực, ngả lưng tựa vào ghế, yên lặng ngồi nhắm hai mắt lại.
Máy bay hạ cánh, Vũ Linh Đan đi trước, vẫn không muốn nói chuyện với anh như cũ.
Trương Thiên Thành không nhịn nổi nữa, anh kéo cánh tay cô lại, tỏ vẻ rất khó chịu: "Vũ Linh Đan, bây giờ cô đang nhăn mặt với ai vậy, đừng quên là tôi đã cứu cô."
"Đúng, là anh đã cứu tôi. Cảm ơn anh, vậy được chưa?"
Vẻ mặt Vũ Linh Đan vừa bất đắc dĩ vừa khó chịu nói với anh.
Cô chỉ đang tức giận chính mình mà thôi, cô với tay lấy hành lý nhưng bị Trương Thiên Thành lấy mất. Người phía sau xụ mặt, học giọng điệu của Vũ Linh Đan: "Không cần, đồ đạc của tôi còn chưa tới phiên người khác nhúng tay vào."
Bàn tay Vũ Linh Đan dừng trong không trung vài giây, ngượng ngùng hạ xuống.
Cũng may lúc này Trần Đức Bảo gọi điện thoại đến, hai người mới thoát khỏi tình cảnh xấu hổ, chỉ có điều lại xuất hiện vấn đề mới rồi.
Trần Đức Bảo nhìn cái đuôi nhỏ đi theo sau Trương Thiên Thành, anh ấy không khỏi đẩy kính mắt một cái, hơi ngạc nhiên nhìn Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan hơi xấu hổ, đang nghĩ phải mượn cớ thế nào thì chợt nghe thấy Trương Thiên Thành vạch trần không chút lưu tình: "Người phụ nữ này nghe nói tôi bị bệnh, chạy đến trong đêm, cậu nói có buồn cười không"
"Không thể nào?".
Trần Đức Bảo sửng sốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!