Vũ Linh Đan nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của anh ta nhưng cô vẫn bình tĩnh như trước: "Chuyên ngành tôi học cũng có lĩnh vực mở rộng thiết kế này, tôi có thể làm cũng chỉ có
mảng mở rộng thiết kế mà thôi, vẫn nên giữ vị trí tổng giám đốc lại cho người có năng lực hơn"
"Tôi lại cảm thấy cô Đan rất có năng lực đó."
Đối phương uống một ngụm cây cà phê, ánh mắt sắc bén lướt qua Vũ Linh Đan: "Chỉ có điều lúc đó tôi vẫn chưa có quyết định gì, nhưng nếu ngay cả vị trí cô hai nhà họ Vũ cũng có thể đảm nhiệm mà cô Đan lại sợ thì đúng thật là tạo đề tài cho người ta nói, không phải nói tôi mắt mù không nhìn thấy người thì sẽ nói thành tội bụng dạ hẹp hòi mất."
Lương Học Đông như đang nói một câu chuyện cười, anh ta lập tức tươi cười với Vũ Linh Đan, tuy nhiên từ đầu đến cuối khuôn mặt Vũ Linh Đan vẫn thản nhiên đúng mực.
Không phải cô không thể ngồi được vào vị trí Tổng giám đốc mà là cô muốn làm rõ thái độ của Lương Học Đông.
"Nếu tổng giám đốc Đông đã tán thành thái độ làm việc
của tôi thì tôi đây cũng không có gì không yên tâm nữa, Bạch Đằng được ông nội tôi xây dựng từ hai bàn tay trắng, tuy rằng tôi không có được năng lực như ông nội tôi nhưng tôi cũng hi vọng Bạch Đằng càng ngày càng phát triển, tôi không thể tha thứ cho mấy chuyện lén lút ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu như thể được"
Thật ra không cần Vũ Linh Đan nói hết lời, chỉ cần nói đến mức này, cô tin nhất định Lương Học Đông sẽ hiểu được.
Vũ Phong Toàn chính là một ví dụ tốt nhất.
Cô không chắc liệu có phải tất cả những người làm kinh doanh đều như Vũ Phong Toàn hay không nhưng cô phải chuẩn bị trước, cô tuyệt đối không cho phép bất kỳ dự án nào qua tay cô xảy ra sai sót.
Lương Học Đông không do dự, anh ta nghiêm túc gật đầu.
"Về vấn đề này, tôi và Tổng giám đốc Toàn đúng là không mưu mà hợp."
Lương Học Đông nói một cách chân thành.
"Nếu đã vậy thì tôi cũng không còn vấn đề gì nữa, hy vọng Tổng giám đốc Đông có thể sớm sắp xếp."
Vũ Linh Đan nói xong thì đứng dậy muốn rời đi.
"Ngày mai cô có thể đi làm luôn, làng du lịch mới đang rất
cần những nhân tài như cô. Giám đốc Đan, hy vọng rằng cô sẽ không khiến tôi thất vọng."
Lương Học Đông đứng lên nói với cô.
Vũ Linh Đan khẽ nhếch mép, không nói gì.
Lương Học Đông ngồi xuống ghế, nhìn ly cà phê không được Vũ Linh Đan uống một ngụm nào trước mặt. Thật lâu sau đó, khóe miệng anh ta nhếch lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!