Vũ Linh Đan kinh ngạc đến mức há to mồm, lúc trước Trương Thiên Thành không có nói như vậy trong điện thoại.
“Vậy chúng ta đổi chủ đề nhé” Tuy Trương Thiên Thành đang ngồi nhưng anh lại khiến người khác có cảm giác rằng đang nhìn từ trên cao xuống. Anh biết rõ Vũ Linh Đan đang nghĩ gì nhưng cũng không vạch trần cô mà chỉ nói: "Tại sao hôm qua cô lại gọi điện thoại cho tôi, đừng nói là cô nhớ tôi đấy nhé”
“Chuyện này.” Vũ Linh Đan nghẹn họng, cô nhìn anh trân trối.
Cô không phải là một người giỏi nói dối, trong lúc nhất thời cô không thể nghĩ ra được đáp án nào ổn cả, thế là bèn im lặng đứng đó. Thời gian dần trôi qua, lúc đầu Trương Thiên Thành có vẻ kiên nhẫn, nhưng từng giây từng phút đi qua thì đôi mắt anh cũng híp lại, con ngươi hẹp dài lóe lên sự nguy hiểm.
“Mẹ nó!” Bỗng dưng, Trương Thiên Thành vừa dứt lời thì lập tức lao đến bóp cổ Vũ Linh Đan, hơi thở ấm áp lại phả lên mặt cô một lần nữa.
“Vũ Linh Đan, mẹ nó, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy hả? Ngoan ngoãn đợi không được hay sao?”
Bỗng nhiên Vũ Linh Đan nhớ đến vụ tai nạn xe ngày hôm trước, thế là nhịn không được phản bác: “Là anh nói tôi có thể tự do hoạt động mà, hơn nữa tối qua tôi làm cái gì cũng không cần thiết phải báo cáo với anh."
“Xem ra cô đúng là rất thèm khát đàn ông nhỉ."
Trương Thiên Thành cười âm hiểm.
“Cái gì cơ?" Vũ Linh Đan sững sờ.
Nhưng Trương Thiên Thành không để cô có nhiều thời gian suy nghĩ mà đã nhào đến hôn lên môi cô. Một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng lại bá đạo, thậm chí Vũ Linh Đan không có thời gian để hô hấp.
Trương Thiên Thành đẩy người cô lên tường, một tay lục lọi mở nút áo của Vũ Linh Đan, sau đó có lẽ vì cảm thấy phiền toái nên tay anh bèn phủ lên bộ ngực no đủ của cô cách một lớp áo
Sơ mi.
Trương Thiên Thành xoa nắn hết lần này đến lần khác, mỗi lực đều dùng lực rất mạnh tựa như Vũ Linh Đan là một con rối không có sinh mạng đang bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay vậy.
Vũ Linh Đan nhíu mày nhưng cô không thể làm gì cả, tiếp
đến Trương Thiên Thành đặt hai tay cô lên đầu, sau đó cởi phòng chiếc áo sơ mi trên người cô ra.
Vậy là không còn bất kỳ trở ngại nào nữa rồi, khóe miệng Trương Thiên Thành nhếch lên một nụ cười thỏa mãn đầy vui vẻ: “Nhìn vậy thuận mắt hơn nhiều”
“Trương Thiên Thành, anh điên rồi!” Vũ Linh Đan giơ tay tát anh một cái nhưng Trương Thiên Thành lại không để ý, ngược lại anh ôm ngang cố lên, sau đó ném lên ghế sô pha.
Trương Thiên Thành vừa cởi quần áo vừa cười tàn nhẫn nói: “Vũ Linh Đan, tôi không ngờ lúc tôi không có mặt ở đây có lại thèm khát như thế, nếu vậy thì tôi không ngại thỏa mãn cô đâu.”
“Không phải, không phải như thế. Tối qua tôi chỉ đi tìm Vũ Phong Toàn mà thôi. Trương Thiên Thành, anh đừng qua đây..”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!