Chương 151: Làm một giao dịch thì thế nào
“Anh đã không đồng ý, thì sao tôi phải cầu xin anh nữa?”
Vũ Linh Đan ngượng ngùng nói.
“Nếu như cô cầu xin tôi thêm lúc nữa, nói không chừng tôi sẽ đồng ý.”
Trương Thiên Thành tiếp tục dụ dỗ.
Nhưng số lần mắc lừa quá nhiều, cộng thêm Vũ Linh Đan hoàn toàn không tin tưởng vào nhân phẩm của Hạ Tấn Thâm, vì thế đến lúc này, Vũ Linh Đan vẫn không có bất cứ biểu hiện gì.
Trương Thiên Thành không thể ngồi yên được nữa, liên tục thay đổi tư thế ngồi khiến anh thoải mái hơn.
Buổi chiều sau khi gặp Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành liên tục nghĩ, có lẽ anh có thể khiến người phụ nữ này đến gần mình hơn một chút.
“Hay là, chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch đi?”
Trương Thiên Thành thay đổi cách khác.
Sắc mặt của Vũ Linh Đan lập tức nhẹ nhõm không ít, nhưng sau đó lại cau mày, nhìn Trương Thiên Thành không nói lời nào.
Lúc này, Trương Thiên Thành hoàn toàn hết cách rồi, giang hai tay, có chút bất lực.
“Anh muốn giao dịch gì?”
Vũ Linh Đan đứng nguyên không nhúc nhích, cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, cô biết người đàn ông này không tốt như vậy, nhất định lại đang có ý đồ xấu gì đó.
“Rất đơn giản, cô chuyển đến giúp tôi chăm sóc Coco, việc cô giám sát ở công trường, tôi chỉ có thể giúp đỡ, tuyệt đối không gây rắc rối.”
Trương Thiên Thành bất chợt nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, một lần nữa nhắc lại suy nghĩ buổi sáng.
Sau đó, càng tò mò nhìn Vũ Linh Đan, anh rất tò mò Vũ Linh Đan sẽ có phản ứng gì.
Lạ thay, Vũ Linh Đan không hề có cảm xúc kích động như lúc sáng, thậm chí còn lén lút bỏ đi, cũng không tiếp tục trầm ngâm, mà còn coi là thật, mặt nghiêm túc hỏi: “Lời anh nói là thật sao?”
Trương Thiên Thành lập tức gật đầu.
Vũ Linh Đan không thật sự suy nghĩ về vấn đề này, đơn thuần cho rằng Trương Thiên Thành cảm thấy Coco quá phiền phức, lại không có người chăm sóc, mời nghĩ đến chuyện để mình quá đó.
Nghĩ đến Coco vốn dĩ là trách nhiệm của mình, vì vậy Trương Thiên Thành muốn mình qua, điều kiện này vốn không hà khắc.
Có điều trước khi đến, Vũ Linh Đan vẫn muốn nói cho rõ ràng, nói thẳng: “Muốn tôi qua đó cũng được thôi, có điều anh phải đồng ý với tôi vài điều kiện.”
“Cô nói đi!”
Trương Thiên Thành liền đồng ý, Vũ Linh Đan cảm thấy tâm trạng bản thân cũng dễ chịu hơn nhiều, sắc mặt dịu xuống không ít, cười nói: “Tôi đến sẽ chăm sóc tốt cho Coco, nhưng anh phải chuẩn bị cho tôi một phòng cho khách, ngoài ra tôi không thể đến mỗi ngày, thời gian do tôi quyết định, ngoài ra, ngoại trừ Coco, những việc còn lại tôi sẽ không làm, chẳng hạn như nấu cơm cho anh.”
Vũ Linh Đan mặt không biểu cảm nói.
Trương Thiên Thành vừa thấy cô nhắc đến chuyện nấu cơm cho mình thì lập tức cảm thấy rất không hợp tình hợp lý liền cau mày, có chút không hài lòng nói: “Sao vậy, nấu ăn làm khó cô sao?”
Vũ Linh Đan không nhận ra cảm xúc của Trương Thiên Thành đã thay đổi, vẫn theo tính khí của mình, tiếp tục nói: “Không phải làm khó, mà là tôi không có nghĩa vụ này, nếu anh không đồng ý….”
“Tôi đồng ý!”
Chưa nói hết câu, Trương Thiên Thành liền ngắt lời cô, trực tiếp gật đầu.
Vũ Linh Đan có thể đồng ý, Trương Thiên Thành đã cầu còn không được, còn với những việc còn lại, ngày tháng còn dài, Trương Thiên Thành có tự tin này.
Từ văn phòng Trương Thiên Thành đi ra, Vũ Linh Đan luôn cảm thấy có gì đó không ổn, mơ mơ màng màng, liền bị Trương Thiên Thành chiếm ưu thế.
May mắn thay, vấn đề về vật liệu công trường xây dựng đã được giải quyết rồi, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đầu óc Vũ Linh Đan đều đang nghĩ về giao dịch vừa rồi, dựa vào mức độ căm ghét của Trương Thiên Thành với mình, bản thân qua đó sống cũng không có vấn đề gì, điều duy nhất phải lo lắng chính là Vũ Phong Toàn biết chuyện này, nhất định vẫn cho rằng bản thân muốn hoà giải với Trương Thiên Thành, chỉ không chắc trong đó có chủ ý gì.
Lúc ra khỏi thang máy, Vũ Linh Đan cũng không chú ý, một người phụ nữ trung niên mặc chiếc váy hiệu Chanel xông vào, đụng vào vai Vũ Linh Đan đau nhói.
Vũ Linh Đan còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ có làn da trắng ngần, toàn thân như ngọc, khuôn mặt quý phải đã cất lời trước: “Không có mắt sao, thang máy rộng như vậy mà cô cũng đụng vào được.”
Vũ Linh Đan nghẹn họng.
Đang định phản bác, vừa ngẩng đầu liền ngẩn ra.
Dương Thanh My vừa nhìn là Vũ Linh Đan, vẻ kiêu ngạo nhướn mày vừa rồi càng trở nên rõ ràng, bà ta cũng không vào thang máy nữa, giọng nói sắc bén cắt ngang sự yên tĩnh của đại sảnh Á Đông.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là Vũ Linh Đan, da mặt cô dày thật đấy, lại còn có mặt mũi đến đây.”
Dương Thanh My nói bằng giọng điệu lạnh lùng, quả nhiên thu hút ánh mắt của không ít người.
Thân phận của Vũ Linh Đan không rõ ràng, nhưng thân phận của Dương Thanh My thì không ai là không biết, không những là mẹ của Trương Thiên Thành, Trương Đức Phú, mà danh tiếng của bà ta ở công ty cũng vô cùng mạnh mẽ vang dội.
“Chỉ là việc công, bà Trương đừng hiểu lầm.”
Vũ Linh Đan giả bộ bình tĩnh, trầm giọng nói.
Dù như vậy, nhịp tim Vũ Linh Đan vẫn chậm đi một nhịp, cô đã rất cố gắng để tránh xuất hiện cùng một chỗ với nhà họ Trương, nhưng cô không ngờ rằng, vẫn có thể đụng phải bà ta trong thang máy của tập đoàn Á Đông.
Lúc đầu khi ở bên Trương Thiên Thành, người phụ nữ này chưa từng niềm nở với mình, càng không nhắc đến hiện tại.
Vũ Linh Đan không hiếu thắng, nhấc chân rời đi, sau lưng Dương Thanh My hét lên: “Cô đứng lại cho tôi, tôi còn chưa cho cô đi, cô dám đi sao?”
“Bà Trương, tôi đã nói rồi, tôi và Trương Thiên Thành không có gì cả, hôm nay đơn thuần chỉ là hiểu lầm.”
Vũ Linh Đan bất lực giải thích.
“Ồ, hiểu lầm?”
Đôi mắt Dương Thanh My bởi vì đẫy đà quá mức mà hơi híp lại, lạnh lùng quan sát Vũ Linh Đan, trước đây bà ta coi thường cô gái này, bây giờ càng không để ý đến Vũ Linh Đan.
“Tôi còn chưa nói gì, cô đã căng thẳng thế? Cũng phải, lúc đầu không biết cô dùng cách gì, dụ dỗ được Trương Thiên Thành, bây giờ, Trương Thiên Thành sẽ không mắc bẫy nữa, cô liền đổi sang Trương Đức Phú rồi.”
Vẻ mặt Dương Thanh My đầy tức giận, vừa nghĩ đến Trương Đức Phú mở miệng nhắc đến tiền, bà ta liền thấy phẫn nộ, càng khiến bà tức giận hơn là tên cầm đầu lúc này đang trỡ trẽn đứng trước mặt mình.