Chương 10: Anh có từng hối hận không?
Vũ Linh Đan cúi đầu ăn, vẻ mặt cũng đã bình tĩnh trở lại. Đêm đó Trương Thiên Thành ở lại, anh nằm trên ghế sô pha, cứ như thế mà đi vào giấc ngủ.
Vũ Linh Đan lén nhìn Trương Thiên Thành, mái tóc đen nhánh dày đặc được chải chuốt tỉ mỉ, lông mày hình kiểm, đôi mắt sáng như sao, đôi môi mỏng khẽ mỉm lại. Tất cả đường nét của khuôn mặt anh vô cùng hoàn hảo, dù nhìn ở bất kỳ góc độ nào cũng không thể tìm ra một khuyết điểm nhỏ.
Nhưng mà… Trên chiếc số pha bằng da đó, là một cơ thể chỉ có xác thịt chứ không có linh hồn. “Trương Thiên Thành, anh trở về đi. Anh có biết tôi rất khó chịu khi nhìn thấy anh không?” “Trương Thiên Thành”
Tách một tiếng, Trương Thiên Thành tắt ngọn đèn bên cửa sổ, căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Vũ Linh Đan nín thở một lúc. Mãi sau cô mới thở ra một hơi thật dài, sau đó hô hấp của cô mới trở lại trạng thái bình thường.
Sáng sớm hôm sau, lúc Vũ Linh Đan tỉnh dậy, Trương Thiên Thành đã rời đi rồi.
“Đi rồi cũng tốt.”
Vũ Linh Đan thì thào nói với bản thân, nhưng không lâu sau cửa phòng lại bị mở ra, Trương Thiên Thành mặc chiếc áo khoác len bằng lông màu xám đi vào với chén cháo trên tay. Nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất, anh cau mày nói: “Không phải nói rồi sao, không được ngồi xuống dưới sàn nhà”
Vũ Linh Đan hoàn toàn không để ý tới Trương Thiên Thành, cô tự chải tóc. Trương Thiên Thành nặng nề đặt chén cháo trong tay xuống bàn, thô lỗ đoạt lấy chiếc lược trong tay cô, ra lệnh cho cô ngồi xuống ghế.
Vũ Linh Đan không còn chút sức lực nào để phản kháng, cô chỉ nhìn thấy người trong gương đang chải tóc cho cô với dáng vẻ không được tự nhiên. Sống mũi cô cay cay, cô cúi đầu xuống hỏi: “Trương Thiên Thành, anh có từng hối hận không?”
“Hối hận cái gì?”
Người đàn ông vẫn không dừng động tác trên tay. Tóc cô dài vừa đến vai, anh nhìn vào trong gương mới phát hiện ra gương mặt thanh tú trong kia có một đôi mắt như tuyết đầu mùa, đôi mắt đó phát ra sức sống mãnh liệt.
Anh chưa bao giờ cảm thấy Vũ Linh Đan lại đẹp như vậy, giống như món đậu phụ tẩm hành, dù nhìn có ngon đến đâu, cũng chỉ là một món cơm nhà bình thường, không thể dọn lên bàn ăn chính.
“Cô hỏi tôi hối hận về cái gì?”
Thấy Vũ Linh Đan không nói gì, Trương Thiên Thành nhắc lại một lần nữa. Anh không biết cô nói về chuyện ly hôn hay là chuyện đứa bé.
“Bỏ qua đi.”
Câu hỏi đó, chẳng qua chỉ là một câu nói trong lúc thất thần của Vũ Linh Đan mà thôi.
Một người đàn ông máu lạnh làm sao có thể hối hận được, vừa rồi chẳng qua chỉ là một ảo giác thôi.
“Trương Thiên Thành, tôi muốn xuất viện.”
Vũ Linh Đan đứng dậy, cô cố tránh đi ánh mắt của Trương Thiên Thành, bắt đầu chuyển chủ đề sang chuyện khác.
“Không được, phải ở đây đúng một tháng”
“Hiện nay phương pháp điều trị rất tiên tiến, có thể vừa đi làm vừa chữa trị từ xa hoặc gọi bác sĩ tới nhà.
Chẳng lẽ anh muốn tôi cảm thấy là anh đang quan tâm tôi sao?”
Vũ Linh Đan nói xong rồi quay lại cười với Trương Thiên Thành, một nụ cười giễu cợt: “Tôi xuất viện, không phải trong lòng anh đỡ cảm thấy áy náy hơn sao?”
Giờ khắc này, Trương Thiên Thành mới hiểu được những gì cô nói trong lúc ăn cơm tối hôm qua.
Thân hình anh thẳng tắp, đi về phía cô như một bức tường thành cao lớn mà dày rộng, anh nói: “Vũ Linh Đan, tôi không bao giờ hối hận khi giết chết đứa bé này. Về phần áy náy thì cô nghĩ nhiều rồi, là cô ở bên ngoài ngoại tình. Tin tức này tôi đã bảo trợ lý xử lý sạch sẽ, chuyện này đúng là tôi khá thiệt thòi đấy.”
Vũ Linh Đan sững sờ tại chỗ. Cô còn cho rằng, bởi vì đứa nhỏ…
Chờ Trương Thiên Thành đi ra ngoài nói chuyện với bác sĩ về tình hình của cô, Vũ Linh Đan đã lén lút thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Lúc gặp lại đã là một tháng sau.
Cả tháng nay Vũ Linh Đan đem tất cả tâm tư của chính mình đều đặt hết lên chuyện công việc. Đối với tin đồn nhảm ngoài kia, cô chỉ xem như một vụ tai tiếng, hoàn toàn không quan tâm.
Chỉ cần có đủ kiên cường, thì người tổn thương cô cũng chỉ có thể là bản thân cô thôi. “Tổng giám đốc, chủ tịch tìm cô”.
Thư ký của Vũ Phong Toàn không gõ cửa mà đã tiến vào, mặc dù thái độ với Vũ Linh Đan có chút khách. khí, nhưng cũng chẳng có mấy phần tôn kính.
Trước kia dựa vào thân phận là vợ của Trương Thiên Thành, trong công ty trên dưới đều coi trọng cô, còn bây giờ… Vũ Phong Toàn không coi trọng cô, trợ lý Phan Quế Anh của ông ta đương nhiên cũng không để cô vào mắt.
Vũ Linh Đan cũng đã sớm làm quen từ lâu, cô sắp xếp tài liệu và đến văn phòng của Vũ Phong Toàn.
Vũ Phong Toàn đang đứng bên cửa sổ sát đất hút thuốc. Ông ta nghe thấy động tỉnh phía sau thì xoay người ngồi xuống, nhìn thấy Vũ Linh Đan mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp, Vũ Phong Toàn không nhịn. được nhíu chặt mày.
Cũng không trách Trương Thiên Thành lại ly hôn, tuổi còn trẻ đã mặc giống như thiếu phụ luống tuổi có chồng, ai nhìn lâu mà chẳng chán.
“Ngồi đi”.
Vũ Phong Toàn thu lại ánh mắt, bày ra vẻ mặt lãnh đạm. Mặc dù Vũ Linh Đan đã ly hôn rồi, nhưng trong công việc tốt xấu gì cũng rất có năng lực, ông ta không tìm ra lý do gì để trách cứ.
“Tối nay công ty chúng ta cùng tập đoàn Á Đông có buổi xã giao, nghe nói con đã giao việc này xuống cho cấp dưới?”
Vũ Phong Toàn chất vấn. “Đúng vậy, chủ tịch Toàn” Vũ Linh Đan bình tĩnh trả lời, không hề che giấu.
Vũ Phong Toàn lập tức tức giận đập bàn, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, lạnh lùng nói: “Con có biết hạng mục này đối với công ty chúng ta quan trọng như thế nào không? Con lại tùy tiện giao cho cấp dưới giải quyết. Nếu xảy ra vấn đề gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Trái tim Vũ Linh Đan lắc lư một hồi, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, cô nói: “Lê Tuyết Tường xuất thân từ phòng quan hệ công chúng, đối với việc xã giao trên bàn rượu này cô ấy mới thực sự giỏi. Con cảm thấy cô ấy so với con lại càng thích hợp”
“Bố muốn con đi thì con phải đi”
Thấy cô còn muốn tranh luận, Vũ Phong Toàn lại đứng dậy đập bàn, cái bàn rung lắc dữ dội. Hai tay ông ta chống đỡ để cơ thể đứng vững, hận không thể lật bàn: “Vũ Linh Đan, đây là công việc của con. Tối nay đúng bảy giờ, con nhất định phải đến”
“Đã biết, chủ tịch Toàn.”
Từ đầu đến cuối, Vũ Linh Đan đều vô cảm, vì không thể từ chối nên cô chỉ có thể đối mặt với nó.
Còn chưa đi ra ngoài, Vũ Phong Toàn ở phía sau lại bổ sung thêm một câu: “Buổi tối nhớ đổi bộ đồ khác, đến tiệm trang điểm thêm đi”.
Vũ Linh Đan ngạc nhiên, gần như phản ứng ngay tức thì, khuôn mặt cô đỏ lên, sau đó cô mở miệng nói: “Theo con thấy thì nên để Vũ Hải Yến đi không phải tốt hơn à?”
Vũ Phong Toàn nhíu mày, ánh mắt của ông ta vẫn sắc nhọn như cũ. Theo ý của Nguyễn Kim Thanh quả thực là muốn Vũ Hải Yến cùng Trương Thiên Thành tiếp xúc nhiều hơn. Nhưng qua mấy lần thì ông ta cũng biết được thái độ của anh, Trương Thiên Thành cơ bản không thèm liếc mắt đến Vũ Hải Yến.
Nói đúng hơn là Vũ Linh Đan vừa mới ly hôn, chắc chắn anh sẽ niệm tình ba năm làm vợ chồng giữa hai người, may ra còn có một chút hy vọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!