Thấy người đàn ông tiến lại gần mình hơn, mà những người giúp việc có mặt đều lén lút đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía mình. Lâm Phi Đào dịch mông lùi lại phía sau, hai tay cô chống vào cơ ngực rắn chắn, từ thớ thịt hằn lên như ẩn như hiện dưới bộ đồ ngủ của Lục Cảnh Sâm.
Lâm Phi Đào ra sức đẩy hắn ta ra xa nhưng sức lực của cô sao sánh nổi một người đàn ông trưởng thành vững chãi, anh ta đã hai mươi tuổi chín rồi đó. Đẩy anh ta ra khỏi người cô là một việc rất khoa. Bất lực Lâm Phi Đào đành dùng khuôn mặt đáng thương né tránh nụ cười đen tối của anh.
''Tổng tài cao quý như anh muốn gì được đó, em đây nghèo hèn có gì để mà tặng anh! Anh đòi quà nhầm người rồi!''
Khoé môi Lục Cảnh Sâm khẽ nhếch lên cười. Nụ cười này vừa thực vừa ảo khiến người ta khó đoán được lòng dạ anh.
''Vậy sao?''
''A! Anh làm cái gì vậy?'' Lâm Phi Đào hoảng hốt khi eo mình bị hai bàn tay to khoẻ của anh ta đỡ lấy nâng bổng cô lên để ngồi trên đùi anh.
Ngồi ở tư thế này càng làm cô nhìn rõ thêm gương mặt đẹp trai do trời ban cho anh, đôi môi mỏng của anh ta khẽ cong lên.
''Thử đoán xem!'' Anh ta nửa thần nửa bí khiến Lâm Phi Đào rơi vào tình trạng khó phán đoán.
''Anh bỏ em xuống, mọi người đang nhìn kìa!''
Vừa nói Lâm Phi Đào dùng ánh mắt nhìn anh ta, con ngươi khẽ chuyển động liếc nhìn về phía mấy người đang hóng chuyện.
''Ai dám nhìn?''
Lục Cảnh Sâm đưa mắt lên trừng mấy người giúp việc đang làm gần đó. Giúp việc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh ta đều quay lưng chăm chú làm việc của mình.
''Anh... anh bỏ em xuống, em muốn về kí túc xá!''
Lục Cảnh Sâm nâng cằm cô lại gần mặt anh ta hơn. Ở khoảng cách gần này, Lâm Phi Đào có thể cảm nhẫn được rõ khuôn mặt khôi khô tuấn tú trưởng thành của anh, càng cảm nhận rõ hương vị của đàn ông toả ra ngạt ngào. Từ hơi thở ấm nóng của anh ta phà vào khuôn mặt ngây thơ của Lâm Phi Đào khiến cho hai bên má của cô chẳng mấy chốc từ màu trắng chuyển sang màu phấn hồng.
''Ở đây không tốt sao?''
“Tốt... tốt!” Lâm Phi Đào gượng cười.
Tốt cái quái gì chứ? Sống ở đây cứ như một nơi địa ngục vậy, gò bó hết sức tưởng tượng.
Không đi được đâu, muốn đi thăm mẹ phải thông qua ý chỉ của anh, muốn đi dạo với bạn thân lại phải để ý ánh nhìn của anh.
Thử nghĩ xem cô có giống như Thuý Kiều bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích không vậy?
Nói yêu mình mà chả hiểu tâm tư của mình thì đâu gọi là yêu cơ chứ! Lâm Phi Đào đáy lòng thầm trách.
''Tốt? Vậy vừa nãy nói tới đâu?''
''Kí túc xá! Học xong thì về đó ở chứ chẳng lẽ ăn bám anh mãi chắc?''
Mặt cô đâu có dày để mà ăn bám anh! Tiền viện phí của mẹ cũng một tay anh lo liệu, tấm thẻ đem có trị giá tiêu không bao giờ hết anh cũng để cho cô giữ, giờ lại ở cùng anh trong biệt thự to lớn này khác gì cô là đồ ăn hại?
''Lần sau học xong có người đưa đón về đây!''
''Anh đùa người à?''
Cô mắc nợ anh nhiều như vậy có thể trả bằng cách khác, đâu có nhất thiết bắt cô bán bản thân mình để làm thứ đồ chơi cho anh.
''Em nghĩ tôi là người thích đùa người đến vậy sao?''
''Không được! Người ngoài nói em là gái làm ấm giường cho những hạng người có tiền đó! Em phải giữ liêm sỉ của mình chứ!''
''Được em ăn bám thì tôi lại cảm thấy bản thân mình may mắn!''
Não anh chàng này có vấn đề nặng rồi, cần phải đến bệnh viện khám lại.
Cô đưa tay mình lên sờ trán anh.
''Nhiệt độ bình thường mà, sao lại ăn nói lung tung vậy?''
Cô đây là đang chọc tức anh rồi!
Anh gật đầu cười nhạt, lập tức vác cô lên vai mình mà trực tiếp lên phòng ngủ.
Đến phòng ngủ anh nhẫn tâm ném cô xuống giường. Thân thể cường tráng của con áp lực đè lên người cô. Bộ đồ ngủ tột đến ngang mông thì vướng lại chỗ đó.
Anh cầm lấy tay cô mà để vào trước ngực mình, lời nói có chút tà mị.
''Đúng thật là trong người anh nhiệt độ tăng lên cần người hạ hoả xuống, giờ chỉ có mỗi mình em giúp được anh! Giờ đây em có trách nhiệm như một y tá chăm sóc bệnh tình của anh!''
Lại là giọng nói này nữa rồi! Chẳng lẽ hoocmon nam tính có trong người anh lại bùng phát rồi sao?
Cô nói là cô chưa đủ tự tin để làm điều đó.
Hai tay cô chắn trước miệng anh.
''Anh nghe em nói, em thật sự không muốn làm chuyện đó với anh! Anh có thể cho em thêm chút thời gian được không?''
Căn bản là cô vẫn chưa đủ can đảm để làm chuyện người lớn với anh. Cô biết anh đã hết kiên nhẫn để chờ đợi, anh hai chín tuổi rồi cơ mà. Người đàn ông khác như anh đều lập gia đình có con hết rồi mà anh vẫn ở đây kiên nhẫn thêm từng giờ từng ngày một.
Anh thật sự đã mất hết kiên nhẫn rồi! Ăn chay bao lâu rồi mà vẫn chưa giải toả được bản thân mình. Nhưng nếu cưỡng ép cô thì sợ rằng cô sẽ sợ nên anh đành kìm nén cơn thèm khát xuống.
Hôn nhẹ vào bàn tay đang chắn trước miệng, anh nắm lấy tay cô, lời nói có chút dịu dàng.
''Anh đã hứa sẽ đợi ngày em chấp nhận chuyện đó thì anh sẽ không nuốt lời. Có điều anh muốn chơi với em một kiểu khác, nó sẽ không làm em đau!''
''Nhưng... nhưng sắp đến giờ học rồi!''
''Nhanh thôi!''
Giọng nói của người có chút gấp gáp nhưng vẫn bị cô ngăn cản lại.
''Anh nhịn đi! Em thật sự có việc muốn trở lại kia túc xá!''
Lục Cảnh Sâm đứng thẳng người dậy có chút tò mò: "Việc gì?''
Lâm Phi Đào lắp bắp nói: "Em... em cần makeup!''
''Làm gì?'' Vừa khoác lại áo ngủ Lục Cảnh Sâm khự lại đưa ánh mắt chết chóc nhìn lấy cô.
Muốn makeup đẹp để quyến rũ người khác sao? Lòng anh sinh ra nghi ngờ, axit tràn ngập trong người anh.
Lâm Phi Đào toát mồ hồi, cô vội vàng giải thích: "Anh... anh cho em nói có được không?''
''Nói!'' Lục Cảnh Sâm lập tức ra lệnh cho cô.
Cô chỉ biết ngoan ngoãn kể lại chuổi sự việc hàng ngày đến trường của cô. Tất cả học sinh trong trường đều biết đến gương mặt xấu xí quê mùa của cô, giờ mang bộ mặt thật đến trường thù rủi ro không ít.
Nghe cô nói xong lòng anh có chút dễ chịu, chí ít bộ mặt xấu xí của cô không quyến rũ nam sinh khác, càng làm anh yên tâm để cô học ở trường này. Nhưng anh vẫn không muốn cho cô quay về kí túc xá.
''Anh đâu có thiếu đồ cho em đâu!''
Nói xong anh gọi điện thoại cho thư kí Hạo yêu cầu mua dụng cụ, những thứ mà cô cần hoá trang mang đến biệt thự.
Chưa đầy năm phút mọi thứ cô muốn đều có đầy đủ trước mặt cô, ngay cả đồng phục của trường.
Cô nhìn đống đồ trước mắt, nở nụ cười có chút cạn lời: "Lục tổng, anh thật là nhỏ mọn đến vậy!''
Lục Cảnh Sâm đứng bên khung cửa sổ, cười nhạt mà đưa điếu xì gà lên hút.
Mùi khói thuốc trong phòng khiến Lâm Phi Đào có chút không quen: "Anh hút thuốc sao?''
''Ừ!'' Người đàn ông trả lời một cách ngắn gọn, mang theo luồng khí lạnh lẽo.
''Hại sức khoẻ cho anh đó!'' Cô quan tâm mà nhắc nhở anh.
''Không chết được đâu!''
Thật là cứng đầu! Người ta là anh tâm đến anh mà anh lại nhẫn tâm gạt bỏ đi.
Lâm Phi Đào quan tâm anh thật lòng cơ mà, vì không muốn sức khoẻ anh yếu mà thôi.
Cô im lặng mà trang điểm cho mình một gương mặt xấu xí.
Anh đứng bên cạnh cô từ bao giờ, nhìn gương mặt xấu xí của cô trong gương, anh mỉm cười.
''Không tồi! Nhớ rằng chỉ mình anh có quyền sở hữu với em! Còn cái tên Quân Dạ Minh đó, em tốt nhất tránh xa hắn ta ra!''
Quân Dạ Minh? Sao anh ta lại cân nhắc mình lại tránh xa học trưởng? Anh ấy tốt như vậy sao mình lại tránh xa anh ấy cơ chứ? Lâm Phi Đào hoang mang suy nghĩ.
''Học trưởng anh ấy đâu có ác ý với em, anh ấy tốt mà! Lấy lý do gì mà phải tránh xa anh ấy?''
Lục Cảnh Sâm nâng cằm cô lên.
''Bảo em tránh xa không nhất thiết phải có lý do! Anh nói em tránh xa hắn thì em chỉ việc làm theo! Anh mà phát hiện ra em chim chuột với hắn thì tôi xử em ngay lập tức!''
Ác độc thật! Lâm Phi Đào khẽ rủa trong lòng!
Anh ta đã nói thì nhất định sẽ làm được!
Cô chỉ đành cắn răng nghe theo lời của anh.
Vì ép cô ở bên cạnh anh mà không ngừng mọi thủ đoạn để níu kéo cô lại, đến bó tay chịu trói!
Cô miễn cưỡng bắt tay vào công việc thường ngày của mình trước mỗi sáng đến trường.