Rõ ràng anh ta là người quyết định tất cả mọi việc, kể cả quyền riêng tư của anh, lấy lý do gì mà ép anh lấy một người mà anh không hề yêu.
Hôn ước chỉ là một thứ trao đổi tiền bạc, thoả thuận của người lớn thôi mà, chỉ cần anh không thích thì chỉ việc huỷ bỏ đi là được.
''Nhưng em là hôn thê của anh! Anh bắt buộc phải cưới em về làm vợ!'' Mặc Ái La hét lớn, tâm trạng cô thất vọng não nề.
Lâm Phi Đào không biết bản thân mình nên làm gì! Có nên đi ra ngoài để cho hai bọn họ một không gian riêng không?
Nhưng vào thời điểm cô định xuống khỏi đùi anh thì bị một lực tay siết mạnh lấy vòng eo không cho cô thoát khỏi.
Lâm Phi Đào có chút bối rối, lén đưa ánh mắt nhìn lấy Mặc Ái La. Đôi mắt nhỏ bé của cô bắt gặt cặp mặt hổ cái hung dữ khiến cho cô sởi gai ốc.
Mặc Ái La không chịu khuất phục, cô ta vẫn lấy cái lý do riêng về hôn ước của hai bên gia đình: Lục Cảnh Sâm, em đã từng hứa nhất định em sẽ khiến cho anh phải yêu em, lấy em về làm vợ của mình!''
''Ồ vậy sao? Vậy thì tôi sẵn sàng mong đợi! Nhưng mà tôi lại không có thích thú cô cho lắm, người tôi yêu vẫn chỉ có mình cô ấy!''
Nói rồi Lục Cảnh Sâm nâng cằm của cô lên, cưỡng hôn người con gái ngay trước mặt Mặc Ái La.
Bị đối phương hôn bất ngờ Lâm Phi Đào chưa kịp phản ứng lại, hai tay cô buông hờ hờ trên không trung không biết nên để vào đâu.
Đúng lúc ngoài cửa truyền đến giọng nói của thư kí Hạo: "Lục tổng, người lắp ghế mới đã đến!''
Lục Cảnh Sâm ta buông bỏ cái môi anh đào của cô ra rồi cho thư kí Hạo dẫn người vào.
Ai đó bị hôn đến sưng phù cánh môi, lặng lẽ lấy tay che đi.
Hôn cứ như là chuột gặm nhấm thóc vậy, chẳng hề báo trước cứ thế mà xông pha.
Lâm Phi Đào khẽ trách thầm trong lòng, người gì đâu mà kĩ thuật hôn kém đến vậy, chẳng điêu luyện một chút nào. Cứ như thế này đôi môi mềm của cô sẽ sớm bị hắn cắn đứt mất.
Hai tay anh ta vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng như đang sợ cô rời khỏi.
Thay ghế mới chưa đến hai phút, sau khi thay xong Lục Cảnh Sâm ra lệnh cho thư kí Hạo.
''Phiền cậu tiễn Mặc tiểu thư ra ngoài, à tiện thể tìm công việc phù hợp trong công ty cho cô ta, chứ trợ lý chủ tịch này không phù hợp với cô ta.''
Thư kí Hạo gật đầu nghe theo lời anh.
''Tại sao chứ? Công việc này mẹ anh giao cho em làm!''
''Tôi của chủ tịch, quyền này là do tôi quyết định. Với lại tôi không thích trợ lý bên cạnh tôi suốt ngày chỉ biết son son phấn phấn. Đến đây để làm việc chứ không phải trình diễn nhan sắc!''
Và rồi Lục Cảnh Sâm lại tiếp tục khoá đôi môi đang kêu gọi kia khiến cho hai người đàn ông đỏ mặt quay lưng.
Mặc Ái La thấy cảnh trước mặt không ngừng phẫn nộ, ả ta vùng vằng đá mọi thứ xung quanh, cầm túi xách hãng Celine vừa mới ra mắt lên vai, giận dữ ra khỏi phòng.
“Ưm... anh... anh buông em ra!”
Sau khi cánh cửa đóng sầm lại lập tức Lâm Phi Đào giãy giụa đẩy anh ta ra.
''Anh nói cái gì vậy? Em đâu phải vợ của anh!''
Lục Cảnh Sâm nhéo mũi cô mà cưng nịnh: "Sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành vợ của anh, là thiếu phu nhân của Lục gia!''
''Mặc tiểu thư, cô ấy mới là con dâu cưng của mẹ anh! Cô ta vừa xinh đẹp nết na lại dịu dàng, thiên kim tiểu thư của Mặc gia mới xứng đáng làm vợ anh!'' Lâm Phi Đào nói ra bất mãn trong lòng, sắc mặt không mấy vui vẻ gì mà khó chịu đăm đăm.
''Nhưng anh không hề yêu cô ta!'' Lục Cảnh Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, động tác tỏ ra cưng chiều cô.
"Nhưng mà mẹ anh ngắm chuẩn vào cô ta rồi, nhất định là bà ấy thấy vừa mắt Mặc tiểu thư rồi!''
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Phi Đào không phải là cô đang ghen sao? Anh ta có chút hứng thú khi nhìn thấy vẻ mặt hậm hực của cô.
''Nhóc con, em ghen rồi sao?''
Tay anh ta khẽ đùa nghịch tóc mai của cô, nụ cười có chút châm biếng.
''Anh nghĩ em dễ sinh ra axit đến vậy sao? Nằm mơ đi!'' Lâm Phi Đào gạt tay anh ra khỏi sợi tóc mai của mình.
Toàn thân Lục Cảnh Sâm ngả ra phía sau ghế sofa, để thân hình mảnh mai của cô nằm lên trên, tay anh nắm lấy cằm cô, giọng nói có chút tà mị.
''Vậy sao? Thử chứng minh cho anh xem!''
Tư thế này khiến cho Lâm Phi Đào đỏ mặt ngượng ngùng lập tức cô ngồi thẳng dậy, né tranh xa anh, tay cô chỉ về phía hộp cơm đang nằm bơ vơ một mình trên bàn.
''Anh đừng hồ nháo nữa, đồ ăn sắp nguội rồi!''
Có vẻ như Lục Cảnh Sâm vẫn chưa thoả mãn trò mèo vờn chuột này, cứ thế thân thể cường tráng của anh ép cô vào vách ghế sofa.
''Trước khi ăn, anh phải thử mùi vị trong miệng em mới được!''
''Đừng... đừng có mà giở trò lưu manh... ưm...''
Lâm Phi Đào chưa nói hết lập tức đôi môi nhỏ nhắn bị anh khoá lại, hai thân thể đó cứ lăn lộn vài vòng trên chiếc ghế sofa rộng lớn, cánh tay ranh mãnh của người đàn ông không ngừng sờ mó mọi ngóc ngách trên cơ thể cô.
''Xem ra cái miệng nhỏ nhắn của em còn ngon hơn bữa cơm trưa em làm cho tôi!''
Lục Cảnh Sâm nhả môi cô, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng liếm sạch nước miếng của cô còn đọng lại trên khoé môi anh, giọng nói có chút mị tà.
Lâm Phi Đào bị hôn đến nỗi hai cánh môi xưng phù đỏ ửng như tô son, hai má hồng hào tựa hồ như vừa makeup.
''Sao anh hở cái lại cưỡng hôn em vậy?''
Gương mặt điểm trai của Lục Cảnh Sâm ghé sát vào cô, hơi thở ấm nóng phà vào khuôn mặt xinh xắn của cô.
''Em không thích kiểu hôn này sao? Vậy thì hai ta chơi trò khác vậy!''
Nói xong Lục Cảnh Sâm đỡ cô ngồi lên đùi mình, tay kia nới lỏng cà vạt, cởi bỏ ba nấc cúc áo sơ mi, để lộ ra cơ ngực rắn chắc đến mê người.
''Anh cho em một cơ hội cưỡng hôn anh, để xem trình độ hôn của em đạt đến mức nào!''
Lâm Phi Đào xấu hổ đến đỏ mặt.
Người đàn ông này không thể giữ cho mình chút hình tượng hay sao?
''Anh... anh không có chút liêm sỉ à?''
Cô đẩy anh ra nhưng lại bị anh túm lấy kéo cô áp sát vào người anh.
''Tôi còn gì có liêm sỉ! Nó đã bị đánh mất kể từ khi gặp lại em!''
Trước kia hẹn hò với cô, anh không thèm giữ cho mình một chút liêm sỉ. Sau sáu tháng chia tay, khi gặp lại cô, cái tính vô liêm sỉ của anh lại tái phát.
Nụ cười anh có chút đen tối càng làm tâm can cô bối rối không ngừng: "Anh... đang trong giờ làm việc!''
"Vậy thì càng kích thích!"
Chẳng để cô gái kháng cự lại, Lục Cảnh Sâm lập tức chiếm trọn lấy đôi môi cô, miệng lưỡi giao nhau không ngừng tạo ra tiếng động vang vọng khắp căn phòng....