Dù sao trước khi gặp được Lâm Phi Đào, cô và Tiểu Quý định ra tiệm cơm ở đối diện bệnh viện dùng bữa sáng, vừa hay thay khi xuống khỏi cầu thang thằng bé bỗng dưng nhìn thấy Lâm Phi Đào mà vội vàng quấn lấy cô.
Lâm Phi Đào không do dự mà đồng ý: "Chắc hẳn em đói rồi, lại đây chị cho ăn!''
''Tiểu Quý, mẹ của chị xinh đẹp cần nghỉ ngơi, hay là Tiểu Quý dắt chị xinh đẹp đến phòng của mình ăn?'' . Đam Mỹ Sắc
Dạ Tước Du vội gợi ý cho thằng bé, ánh mắt cô nhìn về phía Tiểu Quý không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Lâm Phi Đào đưa mắt nhìn mẹ mình. Lưu Ngọc Ly nhìn con gái mình mà khẽ gật đầu: "Mẹ muốn ngủ một chút, hiện tại vẫn chưa đói!''
Cô đứng dậy chào mẹ mình, cùng theo Tiểu Quý và Dạ Tước Du đi đến phòng bệnh khác. Giờ đây chỉ còn lại Dạ Tước Thiệu và mẹ của cô, hai người bọn họ nói chuyện gì với nhau, người ngoài không hề biết đến.
Lợi dụng được tình thế này, Dạ Tước Du như một bước vọt tiến đến mục đích chính của mình. Cô bắt đầu tiếp cận Lâm Phi Đào, trò chuyện thân thiết, nhìn hai người nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ, cứ ngỡ là hai người họ là đôi bạn thân.
Chả biết hai người nói chuyện được bao lâu, có lẽ là rất lâu rồi. Hai người nói chuyện phiếm với nhau không biết Dạ Tước Thiệu đứng bên ngoài nghe lén từ bao giờ, cho đến khi điện thoại của cô đổ chuông báo thức mới cắt được cuộc nói chuyện.
Nói chuyện như thế mà đã mười một giờ rồi chăng?
Có lẽ thời gian trôi đi quá nhanh, đến lúc trở về biệt thự làm bữa trưa cho tên đại ma vương đang chờ cô ở công ty rồi.
Cô nói lời tạm biệt với Dạ Tước Du, bản thân nhẹ nhàng đặt Tiểu Quý đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ ra một bên rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi cô rời đi, Dạ Tước Thiệu mới bước vào, tâm trạng anh giờ đây như một đám mây đen ùn ùn kéo đến, có vẻ như anh khá tức giận về cuộc trò chuyện giữa hai người con gái.
Đứa em gái này có thật sự là em ruột của mình hay không? Tại sao bao nhiêu thói hư tật xấu của anh lại nói ra hết với người con gái trong tâm ta của anh.
Đây là đang muốn gọi đòn hay sao?
Dạ Tước Du nhìn tâm trạng không tốt của anh trai mình, lòng cô có chút giật mình.
''Ấy ấy, sao phải tức giận như vậy chứ, anh trai?''
Người ta đây là do tình huống ép buộc nên mới khêu ra như vậy. Đáy lòng Dạ Tước Du thầm nghĩ, nếu không dù bàn đạp này thì sao có thể tiếp cận với Lâm Phi Đào, làm sao có thể trò chuyện lâu với người lạ như vậy!
''Người ta là đang giúp anh gần thêm với bẫy tình đó! Không cảm ơn thì thôi lại còn mang tâm trạng nặng nề ấy mà trừng người ta!''
Cần chiếc thẻ đen trên tay mà Lục Cảnh Sâm đã từng trao cho, Lâm Phi Đào không ngừng dằn vặt nghĩ suy. Chiếc thẻ này có trị giá không giới hạn, nên tiêu dùng cái gì cho nó thoả đáng đây?
Cô và Lục Cảnh Sâm mới chính thức quay lại, có nên làm bữa trưa mới và độc lạ cho anh ấy không?
Chợt Lâm Phi Đào nhớ đến trong những lúc ngoài giờ học trên lớp, cô có tham gia một khoá học online về thực đơn bổ dưỡng. Mấy ngày nay cô đang chuyên tâm vào học làm các món ăn phổ biến và nổi tiếng nhất ở Nhật Bản. Có điều là vì gia cảnh của cô mà chưa một lần nào áp dụng vào thực tế. Xem ra ông trời có lòng thương người, không uổng công sức bao ngày cô học, cuối cùng cô cũng nghĩ ra món ăn trưa làm cho Lục Cảnh Sâm.
Trong phòng bếp của biệt thự riêng của Lục Cảnh Sâm, một thân ảnh mảnh mai của người thiếu nữ khoác trên mình một bộ váy trắng, đeo tạp dề, hai tay không ngừng run run để làm hoàn thành món cơm Sushi truyền thống Nhật Bản.
Sau một hồi, thành phẩm của cô cũng không tồi, nhìn đồng hồ cũng đã gần mười hai giờ, không ngờ lần đầu làm món này lại lâu và run tay đến như vậy.
Lâm Phi Đào không còn chần chừ thêm giây phút nào nữa mà vội vàng sắp xếp đầy đủ những thứ mình cần mang theo, nhanh chóng nói lời tạm biệt với dì Mẫn rồi ra ngoài bắt taxi đến nơi Lục Cảnh Sâm làm việc.
Buổi trưa trong công ty làm việc của tập đoàn SD rất ít người đi lại, có lẽ do mọi người dùng cơm trưa ở canteen.
Tiếp tân nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Cho hỏi cô tìm ai?''
Lâm Phi Đào đối diện mặt với nhân viên tiếp tân, hai tay siết chặt lấy hộp cơm: "Tôi... tôi muốn gặp... gặp Lục Cảnh Sâm!''
Nhân viên tiếp tân có chút ngạc nhiên, cô gái này là ai mà dám gọi thẳng tên của Lục tổng vậy?
Cô ấy nhìn dáng vẻ của Lâm Phi Đào, từ đầu đến cuối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt biếc trong xanh.
''Cô gái này dáng vẻ không tồi, là em họ của Lục tổng sao?''
Nhân viên tiếp tân rơi vào trầm tư. Lục tổng đương nhiên là không có em gái, điều này cả công ty hiển nhiên ai cũng biết, bọn họ còn biết hôm nay hôn thê của Lục tổng đến đây làm việc, hiện giờ có lẽ hai người bọn họ đang bận làm việc gì đó.
''Lâm tiểu thư!''
Thư kí Hạo đi ngang qua nhìn thấy cô dừng lại hỏi. Bởi khi cô và Lục Cảnh Sâm yêu nhau, chính anh là người đưa đón cô, đương nhiên chỉ nhìn từ phía sau anh ta cũng nhận ra cô.
Lâm Phi Đào quay đầu lại, nhìn thấy thư kí Hạo liền vui mừng.
''Cô đến gặp Lục tổng sao?''
Mặc dù anh biết cô đến gặp Lục tổng nhưng anh cứ hỏi cho ra lẽ, mắt anh rơi vào hộp cơm cầm trên cô.
Lâm Phi Đào nhìn anh mà gật đầu.
Thư kí Hạo gãi đầu mỉm cười: "Vậy để tôi đưa cô lên phòng Lục tổng!''
Lâm Phi theo chân thư kí Hạo tiến đến thang máy.
Nhưng mới đi được giữa đường thì thư kí Hạo nhận được cuộc điện thoại của giám đốc.
''À xin lỗi, Lâm tiểu thư! Có lẽ cô lên gặp Lục tổng một mình rồi! Giám đốc cần gặp tôi!''
Lâm Phi Đào không trách anh còn giục anh nhanh chân không giám đốc nổi giận, một mình cô lên gặp Lục Cảnh Sâm là được. Cô thầm nghĩ chắc hẳn giờ này Lục Cảnh Sâm đang đợi cô mang cơm đến, đôi chân cô nhanh chóng tiến đến thang máy, bấm số tầng hai tám.
Tại tầng hai tám, theo lối đường cô đã từng đến, Lâm Phi Đào nhanh chân dừng tại phòng số hai mươi bảy cũng chính là phòng Lục Cảnh Sâm thường xuyên làm việc ở đây.
Lâm Phi do dự đưa tay lên gõ cửa.
Lần đầu cô gõ cửa, không thấy bên trong trả lời.
Lần thứ hai cô gõ cửa, bên trong vẫn im lặng không đáp lại.
Lần ba, lần bốn,... cô gõ rất lâu không thấy ai trả lời, tay cô đặt vào tay nắm cửa, vặn xuống, cửa không khoá trái từ từ mở ra.
Lâm Phi Đào vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, hai chân cô ta vắt chéo để trên bàn làm việc, bên tai cô ta đeo tai nghe, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người mới vào.
Cô chột dạ sợ hãi lùi về phía sau, cứ ngỡ là mình vào nhầm phòng. Ngước mắt nhìn lên bảng hiệu trên trên đỉnh đầu, đâu có nhầm phòng, vậy người con gái đang ngồi kia là ai?
Lâm Phi Đào chần chừ bước vào trong phòng, chậm rãi tiến đến phòng làm việc.
Từ bao giờ Lục Cảnh Sâm lại có người phụ nữ ở bên cạnh? Phân tâm của Lâm Phi Đào dằn vặt suy nghĩ.
Người phụ nữ vẫn vắt chân để trên bàn, ánh mắt đăm chiêu như hổ cái nhìn về phía cô, giọng nói có chút độc địa.
''Cô là sinh viên thực tập ở công ty?''
Nghe giọng nói Lâm Phi Đào cũng đoán được người này không hề dễ tính, cô không dám nhìn thẳng mặt, chỉ biết cúi đầu lặng lẽ lắc đầu.
Cô ta vẫn chưa khỏi hoài nghi, vẫn tra hỏi cô đến đường cùng: "Nhìn dáng vẻ của cô, chắc cũng tầm là sinh viên năm thứ nhất?''
Không ngờ người phụ nữ này lại đoán chuẩn như vậy, cứ như là thầy bói không bằng.
Lâm Phi Đào không dám ngẩng đầu, cúi gằm mặt nhìn xuống đất, cô khẽ đáp lại một tiếng.
''Vâng!''
''Cô đến đây gặp ai?''
Rõ ràng biết cô vào trong phòng tổng tài rồi còn hỏi, thừa lời sao?
''Lục tổng!'' Lâm Phi Đào trả lời cộc lốc.
''Sao có chìa khoá vào phòng này?'' Độ hoài nghi của người phụ nữ tăng thêm vài bậc thang.
Lâm Phi Đào không một chút do dự mà đáp lại: "Cửa không khoá trái!''
Bấy giờ người phụ nữ đó mới à lên một tiếng, bởi cô ta vừa nhớ lúc nãy cô ta quên không khoá cửa lại.
''Cô nói cô đến đây gặp Lục tổng? Cô và anh ta có quan hệ gì?''