Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com



“Phó Hoành Dật, năm xưa Thần Hiên rời khỏi trường quân đội, vì sao anh không ngăn cản?” Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Thẩm Thanh Lan nhìn về phía người đàn ông đang đọc sách mà hỏi.

Phó Hoành Dật hơi nâng tầm mắt lên, thấy ngay Thẩm Thanh Lan không lau tóc mà đã đi ra, đã hơn hai mươi năm rồi, vẫn không sửa được thói quen này

Phó Hoành Dật bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào phòng tắm lấy một tấm khăn lông đưa cô lau tóc.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.” Thẩm Thanh Lan nhíu mày.

Phó Hoành Dật điềm đạm mở miệng, “Nó là người trưởng thành rồi, nên làm gì hay không nên làm gì đều do con nó tự mình lựa chọn, chúng ta là cha mẹ của nó, nhưng cũng không thể theo nó3cả đời được

Nếu như quyết định gì cũng do chúng ta làm thay nó, vậy thì nó làm sao trưởng thành được.” Câu trả lời này và lời mà bốn năm trước Phó Hoành Dật nói chẳng khác gì nhau.

Nhớ năm xưa, khi Thẩm Thanh Lan biết con trai muốn bỏ học và còn ra nước ngoài, cô đã không đồng ý, nhưng rồi bị Phó Hoành Dật ngăn lại

Bây giờ nghĩ lại, thực ra hành vi của Phó Hoành Dật hơi kỳ lạ

Dù sao trong nhà này, người hy vọng Phó Thần Hiên đi làm lính nhất không nghi ngờ gì chính là Phó Hoành Dật.

“Em muốn biết lý do, lý do thật sự.” Thẩm Thanh Lan không phải người dễ bị qua mặt

Trước kia là vì cảm thấy con trai lớn rồi thì nên thả lỏng nhưng giờ nghĩ lại, đứa trẻ này0có lớn hơn thì cũng chỉ là một đứa trẻ, chuyện nên hỏi thì vẫn phải hỏi, bằng không sẽ giống như bây giờ, rõ ràng biết con trai đau buồn nhưng lại không thể giúp được gì.


“Thanh Lan, đây chính là lý do thật sự, chẳng lẽ anh còn lừa em sao?” Phó Hoành Dật bất đắc dĩ, thói buổi bây giờ, nói sự thật mà chẳng ai tin

“Có phải anh biết năm xưa nó vì một cô gái tên Cố Thanh Trúc mới rời khỏi trường quân đội?” Thẩm Thanh Lan đổi cách hỏi vấn đề.

“Tại sao lại là Cổ Thanh Trúc?” Phó Hoành Dật hỏi với vẻ không hiểu

Thẩm Thanh Lan bực mình, giơ tay nhéo mạnh vào eo Phó Hoành Dật một cái

Mặc dù Phó Hoành Dật đã hơn năm mươi rồi, nhưng nhiều năm kiên trì luyện tập, nên cơ5thể anh vẫn hoàn hảo như trước, trên lưng không hề có

miếng thịt thừa nào, động tác nhỏ của Thẩm Thanh Lan với anh mà nói không đau cũng chẳng ngứa

“Nếu hôm nay anh không thật thà khai báo, thì từ tối nay trở đi anh đến phòng sách mà ngủ.” Thẩm Thanh Lan quẳng một câu tàn nhẫn

Phó Hoành Dật ngừng động tác lại, “Vợ, em định vì thằng nhóc thối Phó Thần Hiên mà cãi nhau với anh?”

“Không muốn cãi nhau cũng được, anh khai thật với em đi

Phó Hoành Dật, em không muốn trơ mắt nhìn con trai em sa sút tinh thần như vậy.” Hơn nửa tháng nay rồi, tình trạng Phó Thần Hiên vẫn như vậy, cứ như người mất hồn, giống hệt như bốn năm về trước.

Trong mắt Phó Hoành Dật thoáng qua tia lạnh lẽo, giọng anh lạnh4tanh, “Vì một đứa con gái mà đời sống đời chết, đúng là không có tương lai!” Thẩm Thanh Lan lập tức nắm được trọng tâm trong lời anh nói, “Quả nhiên anh biết.”


Phó Hoành Dật ra vẻ vô tội, “Anh biết cái gì?”

Thẩm Thanh Lan cười nhạt, yên lặng nhìn anh, “Giờ anh học được cách trêu ngươi em rồi đúng không? Phó Hành Dật, có phải anh phải bắt đầu chán ghét em rồi đúng không?”

Phó Hoành Dật cảm thấy vô cùng oan uổng, “Vợ à, trời đất làm chứng, tấm lòng của anh đối với em là hai mươi năm vẫn như một ngày

Anh yêu em còn không hết, sao lại chán em được?” “Ha ha, hai mươi năm vẫn như một ngày, giờ đã hai mươi bảy năm rồi, khó trách anh chán ghét em.” Phó Hoành Dật bất lực, “Thanh9Lan, em nhất quyết đòi bới móc từng chữ với anh sao?” “Anh nhất quyết đòi giấu giếm em?” Thẩm Thanh Lan từ tốn hỏi

Phó Hoành Dật yên lặng nhìn bà, một lúc sau, lặng lẽ ôm gối mình lên, “Tối nay anh vẫn nên ngủ phòng sách vậy, tối em ngủ nhớ đóng cửa sổ lại, đừng để cảm lạnh.”

Thẩm Thanh Lan buồn bực

Sáng sớm hôm sau, Phó Thần Hiến thức dậy thì thấy ba mình từ phòng sách đi ra, anh hơi nhướng mày, “Bố, bố bị mẹ đuổi qua phòng sách ngủ à? Bố đã làm gì để mẹ tức giận thế?” Ngữ khí như cười trên nỗi đau của người khác

Sắc mặt Phó Hoành Dật lạnh tanh, nhìn con trai với ánh mắt không hài lòng

Nếu không phải vì thằng nhóc thối này, sao ông có thể bị đuổi đi phòng sách ngủ chứ? “Muộn thế này mới chịu dậy?”

Phó Thần Hiên: “...” Anh lặng lẽ nhìn đồng hồ, sáu giờ, muộn đâu mà muộn.

“Ba, ba cũng vừa mới dậy đó.” “Ba là người già, anh có phải không?” Phó Hoành Dật hừ lạnh


Phó Thần Hiến: “..” Giờ anh dám khẳng định, hôm nay ông cha già nhà anh tuyệt đối ăn phải thuốc nổ rồi, hơn nữa cái này chỉ có mẹ anh mới dỗ được, người bình thường không có tác dụng

Phó Thần Hiên vì không muốn trở thành bia đỡ đạn, bèn lặng lẽ xuống lầu đi chạy bộ.

Phó Hoành Dật liếc qua kẻ đầu sỏ là con trai mình, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, sờ sờ mũi

Ôi, vợ thông minh quá đôi khi cũng sầu lắm

Lúc ăn cơm, Phó Thần Hiên cảm nhận được rõ rệt bầu không khí không được bình thường

Ngày thường ăn một bữa cơm thôi cũng thấy toàn thính là thính, cha mẹ rải thính ngập trời hôm nay trên bàn ăn yên tĩnh khác lạ, không đúng, là lửa bắn tứ tung.

Phó Hoành Dật bóc vỏ trứng gà rồi bỏ vào bát của Thẩm Thanh Lan, nhưng nháy mắt thì quả trứng đó đã chễm chệ nằm trong bát của anh, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt dịu dàng của mẹ, “Thần Hiên, dạo này con làm việc vất vả quá, ăn trứng gà đi để bổ sung dinh dưỡng.” Phó Thần Hiến hơi ngoảnh đầu, lập tức chạm phải đối mặt lạnh lẽo của ba, khóe miệng lộ ra nét cười, “Mẹ, gần đây mẹ cũng vất vả rồi, quả trứng gà này mẹ cứ ăn đi.” Thẩm Tranh Lan từ tốn nói, “Mẹ dị ứng với trứng gà, không ăn được.”

Phó Hoành Dật: “...”

Phó Thần Hiên: “...”

Muốn tìm cái cớ cũng nên tìm cái nào đỡ gượng gạo chút đi.

Mẫu thân đại nhân nói “dị ứng trứng gà”, Phó Thần Hiên là đứa con có hiểu, dĩ nhiên phải giúp mẹ san sẻ nỗi lo, chống đỡ áp lực cực lớn từ ông cha già của anh, lặng lẽ ăn hết quả trứng

Kết quả vừa ăn xong trứng, trước mặt lại xuất hiện một ly sữa, “Sữa này là sữa tươi sáng nay mới đưa tới, con cũng uổng đi.” Phó Thần Hiên đưa mắt nhìn cha anh, quả nhiên sắc mặt Phó Hoành Dật đã đen lắm rồi, còn mẹ anh thì thong thả ăn thức ăn trong bát của mình, đúng thực là tao nhã

Phó Thần Hiên lặng lẽ nhỏ vài giọt nước mắt đồng tình trong lòng với ba anh, xem ra chuyện lần này có vẻ không nhỏ, sự bực tức của mẹ anh lớn lắm

Không muốn trở thành pháo hôi, Phó Thần Hiên âm thầm quyết định tối nay sẽ gọi Phó Thư Nghệ về nhà ăn cơm, tốt nhất mấy ngày nay đều về nhà ở


Anh là một người anh tốt, dĩ nhiên phải cùng em gái “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia”

Phó Thần Hiên dùng tốc độ nhanh gấp đôi ngày thường để ăn hết bữa sáng, sau đó liền đến công ty, người không biết lại tưởng rằng anh đang vội đi đầu thai

Thấy quỷ đòi nợ đi rồi, Phó Hoành Dật nhìn về phía vợ, “Vẫn giận à?”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan điềm đạm, “Em có giận gì đâu, vì chuyện nhỏ ấy có đáng không? Hoa tàn ít bướm rồi, bị người ta chán ghét cũng là chuyện thường, em nên học cách quen dần.” Ngoài miệng thì nói không giận, nhưng lời ngoài lời trong, câu nào câu nấy đầy ý châm biếm

Phó Hoành Dật thầm thở dài, không phải ông không muốn nói, mà là không thể nói, nếu mà nói ra thì không chỉ đơn giản là ngủ phòng sách đâu.

“Thanh Lan, em quá nuông chiều Thần Hiên rồi

Anh biết vì nó là đứa con đầu tiên của chúng ta, em khó tránh khỏi thiên vị còn nhiều hơn

Nhưng nó dù gì cũng là con trai, cần phải học cách gánh vác hậu quả với sự lựa chọn của bản thân.”

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn anh, “Anh cứ chọn nhẹ tránh nặng đi.” Được rồi, bị nhìn thấu rồi

Quả nhiên không nên lấy vợ quá thông minh

Phó Hoành Dật đứng dậy, “Thời gian không còn sớm nữa, anh qua đơn vị trước đây, trưa em nhớ ăn cơm đúng giờ.”

Thẩm Thanh Lan nhìn mấy cha con nhà này ai nấy đều lần lượt trốn tránh rồi bỏ đi mà trong lòng càng buồn bực hơn.



Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!