Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com



Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn anh một lúc lâu. Hàn Dịch chịu thua trước, sờ sờ mũi, “Được rồi, tôi không hỏi nữa.” Muốn lấy chút thông tin từ miệng của Phó Hoành Dật thật sự là quá khó khăn.

“Uống rượu không? Gần đây tôi có một chai rượu rất ngon.” Hàn Dịch chuyển chủ đề.

“Được thôi.”

Hàn Dịch đứng dậy, đi đến bàn làm việc, mở ngăn tủ dưới cùng và vươn tay vào trong một lúc lâu mới lấy ra một chai rượu, rồi lại lấy hai cái ly từ tủ rượu, “Tôi nói cho cậu biết, tôi mất rất nhiều công sức mới mua được chai rượu này đẩy, đây là loại rượu thượng hạng, hương vị số một, bảo đảm trước đây cậu chưa từng được uống.”

Phó Hoành Dật nhướng mày: “Một chai rượu thôi mà, ngon đến mức nào2mà cất kỹ vậy?” “Không thể để Hiểu Huyên phát hiện ra chai rượu này được.” Hàn Dịch vừa hạ giọng vừa liếc ra cửa, lo Vu Hiểu Huyên sẽ đột nhiên xuất hiện.


Trước đây Hàn Dịch thường thích sưu tầm các loại rượu ngon, còn có một hầm rượu lớn để cất giữ các loại rượu nổi tiếng, bình thường quý chúng như bảo bối, không nỡ lấy ra uống. Nhưng kể từ khi ở cùng Vu Hiểu Huyên, hầm rượu nhà Hàn Dịch đã dần dần vơi đi rất nhiều.

Vu Hiểu Huyên là một con sâu rượu, thích uống các loại rượu ngon, nhưng lại có thói xấu sau khi uống say là lại thích ca hát, làm loạn đến khuya không chịu ngủ. Hàn Dịch không cho phép cô uống, cô lại uống trộm, bị anh phát hiện nhiều lần. Để8đề phòng cô lại uống trộm, anh phải nuốt nước mắt tặng số rượu trong hầm cho người khác. Uống thì vẫn uống nhưng thường ngày không dám cất rượu ở nhà, sở thích sưu tầm rượu ngon của anh đã bị tính bướng bỉnh của cô làm thay đổi.

Hàn Dịch giải phóng hầm rượu, người hưởng lợi nhiều nhất chính là Giang Thần Hi. Những loại rượu nổi tiếng mà lúc trước ngay cả nhìn, Hàn Dịch cũng không nỡ cho bọn họ nhìn, nay đều vào tay Giang Thần Hi cả. Có điều, dù Vu Hiểu Huyên thích uống rượu, nhưng không bao giờ uống ở ngoài, hầu như chỉ uống với nhóm Thẩm Thanh Lan, hoặc ở nhà, vì vậy Hàn Dịch cũng rất yên tâm. Hàn Dịch đưa cho Phó Hoành Dật một ly rượu, thấy anh nhấp một ngụm,9bèn hỏi, “Thế nào, tôi không gạt cậu chứ?”

Phó Hoành Dật gật đầu, “Không tệ.”

Hàn Dịch đang đợi anh khen rượu của mình ngon, kết quả chỉ đợi được hai từ, “Không tệ thôi sao?”


“Không thì sao?” Phó Hoành Dật hơi nhíu mày.

“Hừ, phí rượu ngon của tôi.” Phó Hoành Dật uống một ngụm nữa, “Tối nay gọi Thần Hi và Cổ Khải, chúng ta đến Mị Sắc.”

Hàn Dịch ngạc nhiên nhìn anh, “Không về nhà vẫn ổn chứ?”

“Thanh Lan không nhỏ mọn vậy đâu.” Phó Hoành Dật nói. Giờ đây trong tâm trí của cô chỉ có con trai, sao còn thời gian quan tâm đến anh nữa? Nếu Thẩm Thanh Lan biết suy nghĩ vào hiện giờ của Phó Hoành Dật, thì chắc chắn liền biết người đàn ông này vẫn còn giận vì chuyện ban sáng. Phó Hoành Dật sẽ tuyệt2đối không bao giờ thừa nhận rằng mình đã bị vợ vứt bỏ vào thời điểm quan trọng. Hàn Dịch thì không có vấn đề gì, dù sao, gần đây Vu Hiểu Huyên đang ở nhà, con cũng đã có người trông, tối nay anh không về cũng không sao. Anh gọi cho Giang Thần Hi và Cổ Khải, hẹn gặp mặt.

Vào tháng Mười hai vừa rồi, ngày kết hôn của Giang Thần Hi và Bùi Nhất Ninh đã được quyết định, vì vậy dạo này Giang Thần Hi đang rất bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ.


Theo ý của Bùi Nhất Ninh, sau khi kết hôn thì cứ dùng căn nhà hiện giờ của Giang Thần Hi làm nhà tân hôn là được, nhưng anh lại kiên quyết muốn mua nhà mới. Đến lúc này, cô mới biết, thì ra anh là người2có khối tài sản khổng lồ đến vậy. Căn nhà mới được mua bằng cái thẻ mà Giang Thần Hi đã đưa cho Bùi Nhất Ninh. Khi cô nhìn thấy số tiền trong thẻ ngân hàng của anh thì đã hoảng hốt đến suýt rớt cằm. Cũng vào lúc đó, cô mới biết thì ra anh là một thương nhân lợi hại ngầm, gia tài tiền tỷ Ngày cưới của họ được ấn định vào tháng Sáu, có thời gian hơn sáu tháng để chuẩn bị, nhưng cũng có rất nhiều thứ cần làm, mua nhà, trang trí, chuẩn bị cho hôn lễ, váy cưới, lễ phục theo quy cách, địa điểm cưới và vô số chuyện khác. Mà tất cả những chuyện này, Giang Thần Hi đều đích thân xem xét. Vì vậy, gần đây anh rất bận rộn, đặc biệt, anh bỏ rất nhiều công sức và tâm tư vào chuyện trang trí phòng cưới. Có điều nghe Phó Hoành Dật tổ chức họp mặt, anh vẫn dành chút thời gian để tới gặp mặt.

Buổi tối, Mị Sắc, trong phòng VIP riêng của họ. Phó Hoành Dật ngồi trên ghế sô pha, trong tay nâng một ly rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, tay kia thì cầm di động, cứ một lúc lại liếc nhìn, có điều sau mỗi lần nhìn vào điện thoại, đôi mắt anh đều có vẻ rất oán giận. Hôm nay, di động của anh vẫn luôn im lặng. Anh đã không về nhà cả một ngày, vậy mà Thẩm Thanh Lan không hề gọi hay tin nhắn gì cho anh. Không hỏi anh đi đâu, cũng không hỏi anh đang làm gì, như thể cô đã hoàn toàn quên mất anh.

Thật ra, Thẩm Thanh Lan không hề quên, chỉ là buổi chiều, từ chỗ Vu Hiểu Huyên mà cô đã biết rằng tối nay anh sẽ tụ tập với bạn bè, cho nên không gọi cho Phó Hoành Dật. Sao cô biết được, cả ngày hôm nay anh luôn đợi cô tìm anh chứ?

Giang Thần Hi là người đến sau cùng. Khi anh bước vào phòng vip, mới phát hiện Thẩm Quân Dục cũng ở đây, còn bốn người kia đã bắt đầu chơi mạt chược.

“Thần Hi, cậu sắp làm chú rể rồi mà sao sắc mặt trông kém vậy?” Hàn Dịch thấy Giang Thần Hi bước vào thì hỏi. Giang Thần Hi ngồi xuống xố pha. Thời gian này, anh vì bận bịu chuyện hôn lễ của mình, mà ngay cả thời gian ngủ cũng bị rất ít, có thể không mệt sao? Tuy cha mẹ Bùi Nhất Ninh và cha mẹ anh đã lo liệu cả, nhưng dù sao đây cũng là hôn lễ của anh và Bùi Nhất Ninh, cho nên anh vẫn muốn đích thân chuẩn bị, hy vọng lễ cưới được hoàn mỹ nhất.

Đây không chỉ là hôn lễ đầu tiên anh cùng Nhất Ninh, mà còn là duy nhất trong đời, tất nhiên nó phải thật hoàn hảo. Thấy Giang Thần Hi bước vào, Phó Hoành Dật bèn đứng dậy khỏi bàn, “Thần Hi, cậu đến đi.” Giang Thần Hi ngồi vào vị trí của Phó Hoành Dật, còn Phó Hoành Dật đi sang ngồi một góc khác, tiếp tục nhìn điện thoại. Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, không có gì cả, anh không đổi sắc đặt điện thoại xuống. Người phụ nữ xấu xa, quả nhiên có được rồi nên không biết trân trọng. Cố Khải thấy thế bèn thì thầm với Hàn Dịch, “Hôm nay anh Phó sao vậy? Em thấy anh ấy đã nhìn điện thoại hơn mười lần rồi.” Bọn họ vào phòng chưa đầy hai giờ mà Phó Hoành Dật đã lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm hơn mười lần. Bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận thấy có vấn đề.


Hàn Dịch nghe vậy thì chỉ cười chứ không nói gì.

Bây giờ anh đã dám khẳng định, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn. Qua tình hình hiện tại có thể thấy, phần lớn là người nào đó đang giận dỗi.

Phải thừa nhận Hàn Dịch đã đoán đúng. Phó Hoành Dật bảo người phục vụ mang vào vài chai rượu, rồi lặng lẽ uống một mình, có điều càng uống thì nét mặt lại càng ảm đạm hơn. Thẩm Quân Dục lo lắng, đi đến lấy cái ly trên tay anh, “Làm gì vậy?” “Uống rượu.” Thẩm Quân Dục:... Tôi không bị mù, tất nhiên biết cậu đang uống rượu rồi. “Cãi nhau với Lan Lan à?” Chỉ có đứa em gái cưng của anh mới có thể khiến Phó Hoành Dật buồn bã tới mức uống rượu giải sầu. Phó Hoành Dật lườm anh, “Tôi không thể uống chỉ vì muốn thôi à?” Thẩm Quân Dục tin lời anh mới là lạ. Bọn họ đã lớn lên cùng nhau, sao anh có thể không nhận ra tâm trạng của Phó Hoành Dật đang khác thường được?

“Lan Lan làm gì cậu à?”

“Không có gì cả.” Phó Hoành Dật không muốn nói. Đến chín giờ tối, Giang Thần Hi định ra về. Sáng sớm ngày mai anh còn phải đến cửa hàng nội thất. Ở đây ngoài Cổ Khải ra thì những người khác đều đã là người có gia đình, đương nhiên phải về nhà sớm, có điều lúc này thì...

“Thần Hi, mới giờ này mà cậu đã về à, có sớm quá không?” Hàn Dịch nói. “Ngày mai tôi còn có việc.” Giang Thần Hi ôn tồn nói. Phó Hoành Dật cũng đứng dậy theo, “Thần Hi, đi cùng đi.” “Hoành Dật, cậu là người rủ rê tụ tập mà lại chạy đầu tiên à, cậu thấy như thế mà được à?” Hàn Dịch nhướng mày. “Tôi về nhà Thần Hi, cậu đi cùng không?” Vừa dứt lời, những người trong phòng lập tức nhìn anh, bao gồm cả Giang Thần Hi. “Hoành Dật, cậu về nhà Thần Hi làm gì? Cậu không về nhà cậu à?” Hàn Dịch hỏi. “Tôi có vài điều muốn nói với Thần Hi.” Phó Hoành Dật tỏ vẻ thờ ơ. Tối nay, Phó Hoành Dật rất kỳ lạ, bây giờ còn định cả đêm không về, chẳng những kỳ lạ mà còn đáng sợ nữa. Mọi người đều nhìn sang Thẩm Quân Dục. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Thẩm Quân Dục bình tĩnh nhìn trả, làm sao tôi biết được, tôi cũng đang bối rối giống các cậu đây này. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ thắc mắc. “Hoành Dật, không phải cậu muốn bỏ nhà đi chứ?” Câu nói của Hàn Dịch có vẻ rất kỳ lạ nhưng lại nói trúng sự thật. Tối nay, Phó Hoành Dật ngồi một góc uống rất nhiều rượu, lúc này, sắc mặt anh đã hơi tái, những bước đi vẫn khá vững vàng, nghe thấy câu hỏi của Hàn Dịch thì lạnh lùng nhìn anh ta. Hàn Dịch sở mũi mình. Phó Hoành Dật quay đi, rời phòng VIP trước. Giang Thần Hi nhìn mấy người trong phòng, cho bọn họ ánh mắt trấn an rồi cũng đi ra ngoài. “Quân Dục, có cần tôi gọi chị dâu không?” Hàn Dịch hỏi Thẩm Quân Dục. “Không cần, tôi đã gọi rồi.” Giang Thần Hi và Phó Hoành Dật vừa ra cửa Mị Sắc, thì đã thấy cô gái xinh đẹp lạnh lùng kia đang đứng ở cửa. Giang Thần Hi lập tức mỉm cười, “Chị dâu.” Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật trước, rồi gật đầu với Giang Thần Hi. “Tối nay Hoành Dật uống say” Giang Thần Hi giải thích. Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan rồi rủ mắt lặng thinh.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!