Đoạn Lăng ngẩn người, bình tĩnh nhìn Hạo Hạo, “Mẹ cháu nói cho cháu biết rồi sao?”
“Không phải, cháu đoán thôi.” Hạo Hạo lắc đầu. Câu hỏi này đã tồn tại trong lòng cậu bé từ khi thấy ánh mắt yêu thương cưng chiều của Đoạn Lăng khi nhìn mình. “Hạo Hạo... Chú...” Đoạn Lăng nhìn thấy đôi mắt mắt trong trẻo của con trai mà cổ họng khô khốc.
“Chú là ba cháu2sao?” Hạo Hạo hỏi lại.
Đoạn Lăng muốn gật đầu, nhưng lại do dự. Anh đã hứa với Bùi Nhất Ninh, trước khi có sự đồng ý của cô thì không thể nhận Hạo Hạo. “Dì cháu nói ba cháu đã trở về, cho nên mẹ cháu không vui. Mẹ cháu không thích ba. Từ trước đến nay cháu chưa từng gặp chú, vậy mà mẹ lại bảo cháu đi chơi với chú. Cháu6chỉ muốn biết chú có phải là ba cháu không thôi.” Hạo Hạo bình tĩnh nói, suy luận vô cùng rõ ràng. Tuy cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng vì trưởng thành sớm, hơn nữa thường ngày đọc sách nhiều nên cậu bé hiểu biết hơn bạn bè cùng trang lứa. Thường ngày, Sở Vân Cẩn và mọi người cũng cho rằng cậu bé còn nhỏ, nghe không hiểu lời người lớn, nên7có vài vấn đề, khi nói cũng không tránh Hạo Hạo. Dần dần, cậu bé càng ngày càng hiểu được nhiều điều hơn.
Đoạn Lăng nghe Hạo Hạo phân tích mà trong lòng vô cùng đau xót, càng nghe càng đau lòng hơn. Cậu bé tiếp tục nói, “Từ nhỏ cháu đã không có ba, mẹ và bà ngoại đã nuôi cháu khôn lớn. Khi còn bé, cháu cũng từng hỏi mẹ vì sao4những bạn nhỏ khác đều có ba mà cháu lại không có. Mẹ cháu nói là ba cháu đã đi làm rất xa, rất lâu rất lâu mới có thể trở về.”
“Nhưng về sau, dần dần cháu nhận ra, ba cháu không cần cháu và mẹ, nên đã bỏ đi đến một nơi rất xa.” “Không phải, không phải là ba chau không cần cháu.” Đoạn Lăng khó nhọc nói. Nếu năm xưa6biết Bùi Nhất Ninh mang thai, anh nhất định sẽ không bỏ cô mà đi, tuyệt đối không. Hạo Hạo gật đầu, “Cháu biết, dì có nói với cháu rằng ba cháu không biết mẹ cháu có cháu. Nếu biết thì chú nhất định không bỏ rơi cháu rồi, phải không?” “Đúng, nếu như ba biết thì nhất định đã không bỏ con mà đi.” Tim Đoạn Lăng quặn thắt, vành mắt nóng hổi. Con trai anh, thằng bé mới năm tuổi mà đã biết tất cả. Câu trả lời kia như đã ngầm thừa nhận anh chính là ba ruột của Hạo Hạo. Nhất Ninh, xin lỗi, anh đã không thể giữ lời.
“Cháu biết mà.” Hạo Hạo nở nụ cười, nét mặt rất hài lòng, cứ như đối với cậu bé, chỉ cần mình không phải là đứa trẻ không ai cẩn thì đã là một chuyện khiến cậu bé rất vui rồi. Có điều, vì vậy mà tim Đoạn Lăng lại càng nhói đau hơn.
“Hạo Hạo, con ghét ba không?”
Hạo Hạo lắc đầu, “Dì nói ba mẹ không ở bên nhau chỉ là vì hai người không thích đối phương, nhưng hai người đều rất yêu cháu, cháu không nên ghét bất cứ ai trong hai người cả.”
Đoạn Lăng ôm Hạo Hạo vào lòng. Đứa bé này quá hiểu chuyện, nên càng làm anh đau lòng hơn, “Hạo Hạo, là ba có lỗi với con.”
Hạo Hạo vỗ vỗ vai anh như ông cụ non, “Chú đừng đau buồn, cháu với mẹ sống rất tốt. Mẹ rất yêu cháu, ông ngoại bà ngoại cũng rất yêu cháu. Cháu còn một người dì xinh đẹp và một đứa em trai đáng yêu nữa. Cháu rất hạnh phúc.”
Mũi Đoạn Lăng cay xè, cuối cùng cũng không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Anh ôm Hạo Hạo, ngửi thấy mùi sữa thơm trên người con mà chỉ muốn đánh cho mình mấy cái.
“Dù chú là ba cháu, nhưng cháu không thể gọi chú là ba, vì như vậy thì có thể mẹ cháu sẽ không vui. Mẹ cháu rất cực khổ, cháu không muốn làm mẹ buồn.” Giọng nói non nớt của Hạo Hạo vang lên, Đoạn Lăng chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn. “Được, con có thể gọi ba là chú.” Đoạn Lăng không có cách nào ép Hạo Hạo gọi mình là ba cả. Đối với đứa bé này, chưa có ngày nào anh làm tròn trách nhiệm của một người cha cả.
Hạo Hạo nhìn chằm chằm vào mắt Đoạn Lăng rồi đưa tay sờ lên, “Chú, chú khóc à?”
Đoạn Lăng lắc đầu, “Không, chú chỉ quá vui mừng vì được gặp cháu thôi.” “Chú, nếu sau này mẹ cháu đồng ý, thì chú vẫn có thể gặp cháu. Có điều, cháu vẫn thích chú Giang hơn.” Hạo Hạo không quên nhấn mạnh địa vị của Giang Thần Hi trong lòng mình với Đoạn Lăng. “Chú Giang của cháu đối xử tốt với cháu lắm sao?” Đoạn Lăng xót xa trong lòng. Hạo Hạo gật đầu không do dự, “Đúng vậy, chú Giang như ba của cháu vậy. Cháu thích chú ấy nhất.” Hai người đang nói chuyện thì Bùi Nhất Ninh đã đến. Cô bước từ ghế phó lái xuống thì thấy Hạo Hạo đang ngồi trong lòng Đoạn Lăng, không biết hai người đang nói gì. Đoạn Lăng đứng dậy, nhìn Hạo Hạo chạy về phía Bùi Nhất Ninh. Anh nhìn thoáng vào xe cô, chỉ biết có một người ngồi ở ghế lái, nhưng không thấy rõ nét mặt của người nọ. Bùi Nhất Ninh thờ ơ gật đầu với anh một cái rồi nắm tay Hạo Hạo rời đi.