Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mật Ngọt Hôn Nhân


Ánh mắt Thẩm Thanh Lan khẽ biển, liếc nhìn chị Chương, giọng nói lãnh đạm: “Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gửi đồ cho anh.”

Doug vừa nghe liền biết bây giờ cô không tiện nói chuyện: “Được, tôi chờ điện thoại của cô.”

Thẩm Thanh Lan nén sốt ruột trong lòng, bên ngoài vẫn biểu hiện như bình thường: “Chị dâu, chúng ta đi thôi.”

Chị Chương liếc nhìn Thẩm Thanh Lan: “Em dâu, nếu em bận gì thì cứ đi trước đi.”

Thẩm Thanh Lan cười cười: “Không có gì, một người bạn bảo em gửi tài liệu cho anh ta thôi.”

Vừa về đến dưới khu nhà dành cho người thân, cô đã trông thấy Phó Hoành Dật đang nắm tay An An, dạy con tập đi, vẻ mặt hiền hòa: “An An, bước lên nào, ba đỡ con.”

An An đứng yên một chỗ, mở to mắt nhìn ba.

“Nếu con đi được mấy bước thì ba sẽ dẫn con đi thăm các chú.”

Mỗi khi Thẩm Thanh Lan ra ngoài mua thức ăn Phó Hoành Dật hay bể An An đi dạo quanh quân khu, An An rất thích xem các binh sĩ huấn luyện trên thao trường, cứ xem mãi không muốn về.

An An nhìn ba, do dự một lát rồi cẩn thận nâng một bàn chân lên.

Bình thường cậu nhóc chỉ dám vịn tay lên số-pha đứng một chỗ chứ không dám giơ chân bước, hôm nay là lần đầu tiên cậu nhóc can đảm làm vậy.

Phó Hoành Dật nhìn con khích lệ, An An giơ chân lên, vừa định bước đi thì liền nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, ánh mắt sáng lên: “Mẹ.”

Phó Hoành Dật quay đầu lại, thấy Thẩm Thanh Lan cùng chị Chương đứng cách đó không xa đang nhìn họ.

“Mẹ”

An An thấy Thẩm Thanh Lan không để ý đến mình, lại gọi một tiếng.

Thẩm Thanh Lan nhìn An An mỉm cười, lại nhìn về phía Phó Hoành Dật: “Em đi lên trước.”

Phó Hoành Dật gật đầu, An An trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan bước đi, mím môi buồn bã.

Phó Hoành Dật nhìn con, chợt thả tay An An ra, An An ngỡ ngàng nhìn ba, không hiểu sao ba lại buông tay mình: “Ba ba?”

Phó Hoành Dật lùi về sau một bước, tay vẫn bảo vệ hai bên An An đề phòng cậu nhóc đột nhiên bị ngã, “An An, vào lòng ba nào!”

An An nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, dường như suy nghĩ gì đó rồi mới cất bước.

Nhưng mới đi được một bước đã lảo đảo ngã về trước.

Thấy An An sắp ngã, Phó Hoành Dật vội đỡ lấy con.

“Con đúng là ngốc.”

Phó Hoành Dật chỉnh lại mũ cho An An rồi nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy yêu thương.

An An ôm cổ Phó Hoành Dật, vẻ mặt ấm ức, Phó Hoành Dật xoa đầu cậu nhóc, ôm con trai đi dạo trên thao trường, thu hút ánh mắt của các binh sĩ.


Ai bảo An An lớn lên giống y như em bé trong tranh Tết chứ.

Thẩm Thanh Lan về phòng lập tức gọi điện cho Doug.

“Doug, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Doug lời ít ý nhiều nói lại lần nữa: “An, bên này tôi đã nhờ bạn bè hỗ trợ, nhưng sự việc tạm thời không có bất kỳ tiến triển gì, cô có quen biết ai có thể giúp đỡ không?”

Nếu không phải không còn cách nào khác, thì Doug cũng sẽ không tìm đến Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan cũng không quen người có máu mặt nào ở nước M cả, trước đây địa bàn hoạt động của bọn họ đa phần là ở nước Y, nến mấy người Eden cùng Andrew đều ở nước Y, mà lúc này Thẩm Thanh Lan không hề biết Tần Nghiền đã trốn rồi, còn Sicily hôn mê bất tỉnh, cổ hoàn toàn không có chút manh mối nào cả.

“Doug, trước tiên anh gửi đoạn băng ghi hình cho tôi, để tôi nghĩ cách”

Thẩm Thanh Lan nói.

Bây giờ chỉ có biện pháp duy nhất này thôi: “Được, tôi lập tức gửi cho cô.”

Doug đáp rồi gửi đoạn video ghi hình lấy từ chỗ cảnh sát cho Thẩm Thanh Lan, may là anh và cục trưởng cục Cảnh sát có quen biết, nên người ta mới đồng ý cho anh một bản.

Thẩm Thanh Lan mở máy tính của Phó Hoành Dật ra, cẩn thận xem đoạn băng ghi hình một lần.

Từ trong đoạn băng có thể thấy, mục đích của người này rõ ràng là nhắm vào Nhan Tịch.

Nhưng đây là chủ ý phạm tội nhất thời, thấy Nhan Tịch xinh đẹp nên ra tay, hay là muốn trả thù, bắt cóc? Nếu là chủ ý nhất thời, thì đám người này hẳn đã phạm tội nhiều lần, nếu không thì hành động đã không nhanh nhẹn như thể; bắt cóc thì khả năng không lớn, dù sao thì trong cách ăn mặc và hành động của Nhan Tịch và Doug trong sòng bạc đều rất bình thường, sẽ không khiến người khác chú ý; còn trả thù thì Doug và Nhân Tịch đều không đắc tội ai, khả năng bị trả thù chắc không có, như vậy chỉ còn khả năng thứ nhất.

Nếu là loại thứ nhất thì khá phiền phức, nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì bắt cóc, sau đó ép buộc người ta làm những chuyện bỉ ổi, chuyện như thế ở đâu cũng có, bình thường nhóm người như vậy đều có ô dù rất lớn, trong thời gian ngắn muốn tìm được bọn họ cũng khó, trừ phi có chỗ dựa lớn hơn bọn họ, nếu không chỉ cần thời gian qua lâu một chút cũng đã muộn.

Những cô gái bình thường đều không chịu nổi chuyện như vậy, huống hồ là Nhan Tịch.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan vô cùng khó coi, cô cũng không trách Doug, dù sao Doug đã rất cẩn thận, muốn trách chỉ có thể trách kẻ kia gan to bằng trời, dám bắt người đi ngay trong nhà vệ sinh.

“Nhan Tịch mất tích khi nào?”

Thẩm Thanh Lan trầm giọng hỏi.

“Khoảng bảy, tám tiếng trước.”

Thẩm Thanh Lan liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ tôi sẽ tìm cách, anh liên lạc được với Eden chưa?”

Cô nhớ Eden có quen ai đó ở nước M.

“Liên lạc rồi, nhưng không được, tôi cũng gọi cho Ân Hi nhưng cũng không được.”

Thẩm Thanh Lan nghe vậy, trong lòng càng thêm bất an.

“Doug, tôi nghĩ tới một người, để tôi thử liên lạc với anh ta, có tin gì tôi sẽ lập tức nói cho anh, anh nhớ chú ý tin tức bên cục cảnh sát.”


Thẩm Thanh Lan nói xong, không không chờ Daniel trả lời liền cúp điện thoại gọi cho Austin.

“An.”

Austin bất ngờ khi thấy Thẩm Thanh Lan gọi điện, dù sao bọn họ đã rất lâu rồi không liên lạc, lần gần đây nhất là khi con trai Thẩm Thanh Lan tròn một trăm ngày tuổi, khi đó nhìn thấy có hạnh phúc như vậy, Austin liên biết đã đến lúc mình nên buông tay.

“Austin, vô cùng xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng tôi thực sự không biết tìm ai có thể giúp tôi nữa.”

Thẩm Thanh Lan áy náy nói.

Cô có rất nhiều kẻ thù nhưng bạn bè thì lại rất ít, vả lại rút khỏi giới nhiều năm như vậy, cô cũng muốn tách khỏi thế giới trước đây, thế nên cũng không quen biết thêm ai nữa.

“An, em nói đi.

Với anh, em không cần phải khách sáo.”

“Austin, tôi có một người bạn bị mất tích, bị bắt cóc ở Las Vegas tại nước M.”

“Anh biết rồi, An, bây giờ anh sẽ liên lạc với người quen bên đó, hắn không phải người trong giới, nhưng anh em của hắn thì phải.”

“Austin, cảm ơn anh”

Thẩm Thanh Lan chân thành nói.

Nếu có thể, cô cũng không muốn làm phiền Austin, nhưng không liên lạc được với Eden và Kim Ân Hi, người mà bây giờ cô có thể nghĩ đến chỉ có Austin.

“An, chuyện của em chính là chuyện của anh, không cần phải cảm ơn, nhưng lần sau đến thủ đô em phải mời anh ăn cơm đấy.”

“Chắc chắn rồi.”

Thẩm Thanh Lan gọi cho Kim Ân Hi, giống như Doug nói, không liên lạc được với cô ấy, ngay cả điện thoại của Eden cũng trong trạng thái không liên lạc được, cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.

Ở nước Y.

Kim Ân Hi ngồi trước máy vi tính thao tác nhanh thoăn thoắt, người của Allen giám sát bọn họ.

Kim Ân Hi nhìn đám người mặc áo đen, bĩu môi nhỏ giọng nói với Eden: “Anh nói xem Allen có ý gì? Không tin chúng ta nên cho người giám sát sao?”

Eden lạnh lùng: “Trước tiên đừng bận tâm chuyện này, bây giờ Allen sẽ không làm gì chúng ta, hiện tại quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm được Tần Nghiên, còn về phía An, chắc chắn không giấu lâu được.”

Đương nhiên Kim Ân Hi cũng biết chuyện này, chẳng qua cô rất khó chịu khi thấy đám người mặc áo đen kia, nên mới oán giận vài câu với Eden mà thôi.

“Vẫn còn có tâm tư nghĩ những chuyện này, xem ra tôi vẫn coi thường năng lực của các cô.”

Giọng nói lạnh lùng của Allen vang lên phía sau, tay Kim Ân Hirun lên, trong nháy mắt trên màn hình máy vi tính xuất hiện một loạt dãy số, ánh mắt Kim Ân Hi biến đổi, lập tức ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ như bay trên bàn phím.


May là một lát sau màn hình liền khối phục bình thường, Kim Ân Hi thở dài một hơi, tí nữa thì công sức mấy ngày nay của cô liền đổ xuống sông xuống bể.

“Allen, tôi xin anh làm người bình thường đi được không, đừng có như ma quỷ thình lình xuất hiện sau lưng người khác.”

Kim Ân Hi ảo não nói.

Allen lạnh lùng nhìn Kim Ân Hi: “Tìm được người chưa?”

Sắc mặt Kim Ân Hi cứng đờ, cô không tìm được tung tích nào liên quan tới Tần Nghiên, bây giờ Tần Nghiên đã quá quen thuộc với cách làm việc của bọn họ, cố tình gắn mấy cái bom khói, khiến cô nhiều lần tìm sai phương hướng.

Allen cười lạnh: “Có một người mà cũng không tìm được, đúng là đồ bỏ đi.”

Ánh mắt Kim Ân Hi lạnh lùng: “Vậy anh cũng là đồ bỏ đi, ngay cả một người trung thành với mình cũng không có.”

Allen âm trầm: “Kim Ân Hi, cô đủ lông đủ cánh rồi, cho rằng tôi không dám giết có phải không?”

“Không, anh dám, trên thế giới này trừ An ra thì có chuyện gì anh không dám làm chứ! Nhưng Allen à, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ rằng chúng tôi vẫn là người bị anh kiềm chế, anh bây giờ cũng chẳng khá hơn chúng tôi đâu, có thể hợp tác thì chúng ta hợp tác, nếu không thể hợp tác thì giải tán, tự chúng tôi đi tìm Tần Nghiền.”

Kim Ân Hi lạnh lùng nói, cô chịu đựng quá đủ tính cách thần kinh của Allen rồi, gã đàn ông này trừ Thẩm Thanh Lan ra thì không coi ai ra gì, lời nói cũng lạnh lẽo vô tình, những điều này còn có thể chấp nhận, cô có thể nghĩ rằng tính cách hắn như vậy, nhưng cô không chịu được cả ngày bị người ta nói là đồ bỏ đi.

Họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Kim Ân Hi, Kim Ân Hi không hề sợ hãi, cô tin rằng Allen bây giờ sẽ không giết cô, không chỉ vì bây giờ hắn cần cô, mà còn vì Thẩm Thanh Lan.

Eden bước lên một bước, chặn ngang tầm mắt Allen, cũng chắn cho Kim Ân Hi: “Bây giờ không phải lúc nội chiến, chuyên quan trọng trước mắt là cố gắng tìm Tần Nghiện sớm nhất có thể, cơ thể bà ta đã bị virus ăn mòn, sống không được bao lâu nữa, bản thân bà ta chắc chắn cũng cảm nhận được.

Nếu tôi đoán không sai thì bà ta sẽ vùng vẫy liều chết, chúng ta không biết đến cùng bà ta có bao nhiêu người, có liên quan tới những ai, nếu lúc này có kẻ đứng sau lưng giúp bà ta thì An sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.”

Eden biết nếu nói những chuyện khác thì Allen sẽ không quan tâm, nên trực tiếp nhắc tới Thẩm Thanh Lan, quả nhiên ánh mắt Allen liền thay đổi, lạnh lùng liếc nhìn Kim Ấn Hi, sau đó cất súng lục, xoay người đi.

Chờ hắn đi khuất, Eden mới mở miệng nói: “Ân Hi, vừa rồi em quá lỗ mãng, nếu hắn nổ súng thật thì em định làm thế nào đâu.”

Kim Ân Hi xoa mặt một cái, vẻ mặt bực bội: “Eden, em cảm thấy rất bất an, em lo Tần Nghiên đã bắt đầu hành động rồi.

Nhưng Allen không cho chúng ta liên lạc với An.

Sicily đến giờ còn hôn mê, phía Andrew sắp giấu không nổi nữa rồi, mà em lại không tìm được tung tích của Tần Nghiến.

Eden, em thực sự cảm thấy bản thân thật vô dụng.”

Eden vỗ vai Kim Ân Hi, mấy ngày nay Kim Ân Hi bị áp lực nhiều nhất: “Ân Hi, em nghỉ ngơi một chút, em phải tin là em có thể làm được, tin rằng chúng ta có thể tìm được Tần Nghiên trước khi bà ta hành động, sau đó tiêu diệt bà ta.”

Kim Ân Hi cúi đầu, một lúc lâu mới thở dài một hơi, như hạ quyết tâm nói: “Eden, em muốn nói rõ mọi chuyện với An, nếu cậu ấy biết Tần Nghiện đã chạy trốn thì cũng có đề phòng cẩn thận hơn, dù sao cũng tốt hơn là không biết gì cả mà bị Tần Nghiên đánh lén.

Em biết anh và Allen nghĩ gì, nhưng anh phải biết là dù chúng ta giải quyết được Tần Nghiên thì nếu An biết được cũng sẽ tức giận, cậu ấy ghét nhất là chúng ta giấu cậu ấy đi làm chuyện nguy hiểm.”

“An Hi.”

“Eden, mấy ngày nay em đã nghĩ kỹ chuyện này, em muốn nói cho An biết.

Em tin rằng An cũng muốn biết.”

Cô yên lặng nhìn Eden: “Còn Andrew nữa, bây giờ Sicily như vậy, trong thời gian ngắn không thể khỏe lên được.

Chúng ta là một tập thể thì không nên giấu anh ấy.

Ngay từ đầu chúng ta đã làm sai rồi, Eden, chúng ta vì muốn tốt cho bọn họ nên mới làm vậy, nhưng lại chưa từng hỏi bọn họ có muốn như thể hay không.”


Eden nhìn sâu vào mắt Kim Ân Hi, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được, cứ làm theo lời em nói đi.”

“Ừ, bây giờ em sẽ liên lạc với bọn họ.”

Kim Ân Hi nói, mặc dù Allen không cho họ liên hệ với Thẩm Thanh Lan, lấy mất phương tiện liên lạc của họ, nhưng với Kim Ân Hi là chuyện nhỏ.

Lúc Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại của Kim Ân Hi thì cô đang liên lạc với Austin, Austin đã nhờ bạn anh ta ở nước M thăm dò những nhóm người trong giới gần đây không qua lại ở Las Vegas, nói cách khác thì chuyện này không phải giả thiết thứ nhất.

Nghe thấy tiếng Kim Ân Hi ở đầu dây bên kia điện thoại, Thẩm Thanh Lan liền nói chuyện Nhan Tịch mất tích ra: “Ân Hi, tớ nhớ cậu từng đưa cho Nhan Tịch một thiết bị định vị, bây giờ cậu có thể xác định vị trí của con bé không?”

Sắc mặt Kim Ân Hi rất khó coi, cô đoán rất có thể Nhan Tịch đã bị Tần Nghiện bắt đi: “An, có lẽ tớ biết Nhan Tịch xảy ra chuyện gì.”

Thẩm Thanh Lan trong lòng đột nhiên trầm xuống: “Ân Hi, cậu nói đi.”

“Tần Nghiên đã được quản gia của Allen cứu, mới mấy ngày trước thôi, bọn tớ vẫn đang tìm tung tích Tần Nghiên nhưng vẫn chưa tìm được.”

“Eden và Sicily đâu?”

Thẩm Thanh Lan nháy mắt phản ứng lại.

Nếu Tần Nghiên được quản gia cứu đi, thì Sicily và Eden ở đó sẽ ra sao.

“Eden bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ còn đang điều trị, nhưng Sicily thì...

Bây giờ chị ấy vẫn hôn mê, Eden nói rất có khả năng chị ấy không tỉnh lại nữa.”

Giọng Kim Ân Hi nghẹn ngào, bây giờ cô nhìn thấy Sicily nằm im trên giường mà lòng đau thắt.

Nếu hôm đó cô cũng ở đó thì có lẽ Sicily đã không bị thương nặng như vậy rồi.

Tâm trạng Thẩm Thanh Lan như trầm xuống đáy vực: “Không phải tớ đã bảo Eden giải quyết Tần Nghiên rồi sao? Sao bà ta vẫn sống?”

Eden lấy điện thoại trong tay Kim Ân Hi: “An, chuyện này là lỗi của anh, là anh muốn nghiên cứu thuốc giải nên mới hoãn mấy ngày, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đây là lỗi của anh.”

Sắc mặt Thẩm Thanh Lan sa sầm, nhưng cô không trách mắng Eden được.

Lúc trước, cô đồng ý giao Tần Nghiên cho Eden làm thí nghiệm, chuyện này dù sao cũng xuất phát từ lỗi của cô, có điều lại liên lụy tới Sicily và Nhan Tịch.

“An, bây giờ bọn anh đang điều tra tung tích của Tần Nghiên, mặc dù vẫn chưa tìm được, nhưng anh chắc chắn có thể tìm được bà ta.”

Eden nói, trong giọng nói lộ vẻ mỏi mệt, lần này mặc dù vẫn giữ được tính mạng nhưng vết thương vẫn chưa lành.

“Eden, anh không sao chứ?”

Thẩm Thanh Lan nhớ chuyện anh vị thương liền hỏi.

Eden lắc đầu, sau đó mới ý thức được bây giờ đang nói chuyện qua điện thoại, Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy mình, liền nói: “Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ, một thời gian ngắn nữa là khỏi thôi.

“Eden, chuyện này có nên cho Andrew biết không?”

Mặc dù Thẩm Thanh Lan hỏi, nhưng giọng nói khẳng định, Eden im lặng ngầm đồng ý.

“Nói cho cậu ấy đi, anh nghĩ cậu ấy cần phải biết.”

“Được.”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!