Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mật Ngọt Hôn Nhân


Trong một căn hộ nào đó ở thủ đô, kẻ nói mình đang đi du lịch giải sầu

- Tân Nghiên đang nằm trên ghế dài, trong tay ôm một con mèo, nhẹ nhàng vuốt ve, cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của bà ta, một người đàn ông đi đến gần và nói, “Phu nhân.”

Tần Nghiên nói: “Nói đi.”

“Bên nhà tù vừa gửi tin, Lý Hi Đồng đã làm theo yêu cầu của chúng ta, có vẻ Sở Vân Dung đã rất sốc sau khi biết những chuyện kia.”

Khóe miệng Tần Nghiên hơi cong lên, mới thế mà đã sốc rồi à? Ở đàn bà đó đúng là yếu đuối thật đấy.

Vậy đến lúc biết quá khứ của Thẩm Thanh Lan thì không biết Sở Vân Dung có hóa điên luôn không nhỉ? “Ừm, rất tốt.”

“Phu nhân, Lý Hi Đồng đang thúc hỏi khi nào chúng ta đưa cô ta ra ngoài?”

Tần Nghiên nói với vẻ lạnh lùng, “Cho cô ta ra ngoài làm gì? Một thứ bỏ đi không có chút giá trị lợi dụng nào như cô ta mà cũng đáng giá để tối lãng phí nhiều nhân lực vật lực đưa ra ngoài à? Không cần quan tâm đến chuyện bên nhà tù kia nữa, nếu cô ta làm loạn thì cứ nghĩ cách để cô ta ngậm miệng đi, cái này chắc không cần tôi phải dạy cậu chứ hả?”

“Tôi hiểu thưa phu nhân, tôi sẽ xử lý tốt những chuyện này.

Còn chuyện này nữa, vừa rồi bên căn cứ gửi tin đến, nói đã hoàn thành thí nghiệm loại thuốc mới, dù không đạt được hiệu quả như mong đợi, nhưng tốt hơn rất nhiều so với thuốc cũ, chậm nhất là ngày kia thuốc sẽ đến thủ đô.”

“Rất tốt, đám vô dụng kia cuối cùng cũng không đến mức quá bỏ đi, nói với chúng, tiếp tục nghiên cứu, nếu không nghiên cứu ra thuốc giải thì không chỉ mạng của chúng, mà ngay cả mạng người nhà chúng cũng lấy hết cho tôi.”

“Vâng.”

Gã đàn ông đáp, “Phu nhân, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin ra ngoài trước.”

“Đợi đã.”

Tần Nghiên gọi hắn lại, “Gọi điện cho ngài Yamamoto, bảo tôi muốn làm một giao dịch với ông ta, tôi biết Mị mà ông ta muốn tìm đang ở đâu.”

Gã đàn ông tỏ ra hơi do dự, “Phu nhân, cứ nói thẳng như thể với ngài ấy ạ?”

“Cứ nói như vậy, ông ta sẽ phối hợp với chúng ta, lúc trước Mị giết em trai ruột của ông ta nên ông ta vẫn luôn muốn tìm cô tá báo thù, khốn nỗi là tìm mãi mà không thấy.

Giờ tôi đem tin tức này đưa cho ông ta, ông ta sẽ chấp nhận mọi điều kiện của chúng ta thôi.”

“Phu nhân muốn ngài Yamamoto bỏ tiền hay là...”

“Tôi trông giống như thiếu tiền lắm à? Lần trước chúng ta đã bị mất quá nhiều người, nếu không phải không đủ người thì tôi bây giờ còn để cho bọn Allen và Thẩm Thanh Lan sống thoải mái như thế sao?”

Mặt Tần Nghiên đanh lại, nhớ tới lần tổn thất lẫn trước, bà ta lại hận nghiến răng.

“Còn nữa, liên hệ với Ryan của KA, nói tôi muốn đích thân bàn chuyện làm ăn với hắn ta.”

Gã đàn ông hơi ngạc nhiên, “Phu nhân, Ryan có mối quan hệ khá tốt với Eden, lần trước chính hẳn đã trợ giúp cho bọn Thẩm Thanh Lan mới khiến Thẩm Thanh Lan thoát được dưới tay KING, lần này chúng ta tìm hắn hợp tác có thể thành công sao?”

Theo hắn thấy, tám chín phần là Ryan sẽ thông báo cho bọn Thẩm Thanh Lan biết ngay.

Nơi đáy mắt Tần Nghiên hơi tối lại, “Có thể hợp tác là tốt nhất, không thể hợp tác cũng không sao, cái tôi cần là hắn sẽ báo cho Thẩm Thanh Lan.”

Nếu một ngày Thẩm Thanh Lan chưa tìm được tung tích của bà ta thì chắc chắn sẽ không chịu dừng truy tìm, như vậy bà ta phải lộ diện mới được.

Nếu bà ta đã có người của Yamamoto rồi thì tin chắc có thể bắt được đám người của Thẩm Thanh Lan, đến lúc đó nhà họ Thẩm mất đi con gái, nhà họ Phó mất cháu dâu, chỉ cần nghĩ đến điều này thôi cũng thấy vui vẻ rồi, à, nếu đến lúc đó bọn họ lại biết thân phận trong quá khứ của Thẩm Thanh Lan thì chắc là càng sốc hơn nữa nhỉ.

“Phu nhân, như thế phải cẩn bà lấy chính mình ra làm mồi nhử, quá nguy hiểm.”

Gã đàn ông không tán thành.

“Chỉ là làm mồi nhử thôi mà, mau đi làm đi.”

Thấy Tần Nghiên không vui, gã cũng không nói gì nữa mà quay người đi ra ngoài.

Tần Nghiên vuốt nhẹ con mèo trong lòng mình, bà ta ta cười vô dùng dịu dàng, “Carl, em biết anh đã đợi quá lâu, yên tâm, em đang đẩy nhanh hành động, chẳng bao lâu nữa là anh có thể yên nghỉ rồi.”

Lát sau, bà ta đứng lên, “Cục cưng ngoan, chúng ta cũng nên đi thôi, nếu mày và tao còn không đi thì người ta sắp đuổi đến nơi rồi đấy.”

Buổi tối, Thẩm Thanh Lan nhận được điện thoại của Thẩm Khiêm, nghe giọng nói nghiêm trọng của Thẩm Khiêm, lòng Thẩm Thanh Lan cũng trầm xuống, “Tại sao mẹ lại đột nhiên nghĩ tới chuyện đi thăm Lý Hi Đồng?”

“Ba cũng không rõ, gần đây mẹ con có chỗ nào hơi kỳ lạ không?”

Đây cũng là nguyên nhân mà hôm nay Thẩm Khiêm gọi điện cho Thẩm Thanh Lan.


Thẩm Thanh Lan suy nghĩ lại thật cẩn thận, đôi mắt xinh đẹp của cô hơi lóe lên, “Ba, con biết rồi, con còn cần xác nhận lại chuyện này đã, khi nào xong con sẽ gọi điện thoại cho ba.”

“Thanh Lan, ba đã an ủi được mẹ con rồi, nhưng nếu mẹ có nói gì với con thì con cũng cố nhịn một chút, đừng so đo với bà ấy.”

Thẩm Khiêm nói trước để Thẩm Thanh Lan chuẩn bị tâm lý, mặc dù lúc đi về, trạng thái tinh thần của Sở Vân Dung rất ổn định, nhưng trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy không yên.

“Ba, ba đừng lo lắng, con biết nên làm như thế nào.”

Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, cô liếc mắt qua đồng hồ rồi gọi điện cho bác sĩ riêng của Sở Vân Dung, “Bác sĩ Tuấn, cháu là Thẩm Thanh Lan, xin lỗi bác, muộn như vậy rồi còn quấy rầy bác, cháu muốn hỏi bác mấy vấn đề ạ...”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ Tuần, sắc mặt Thẩm Thanh Lan khá nghiêm trọng, cô ngồi trước nôi, nhìn cục cưng đã ngủ say từ lâu bằng ánh mắt không vô định, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.

Hôm sau, Thẩm Thanh Lan cho An An uống sữa xong liền đưa con tới nhà họ Thẩm, Sở Vân Dung vừa mới ngủ dậy, cả đêm qua hầu như bà không ngủ, vừa mới chợp mắt đã bị ác mộng làm tỉnh giấc, cho nên lúc này nhìn sắc mặt bà cũng không được tốt.

“Mẹ.”

Thẩm Thanh Lan gọi.

Sở Vân Dung nhìn thấy cô, đầu tiên bà hơi sững sờ, khóe miệng giật nhẹ, “Sao hôm nay lại tới sớm vậy?”

“Mẹ, hôm nay con có chuyện phải đi ra ngoài, nhờ mẹ trông An An giúp con một lúc nhé.”

“Được, đã chuẩn bị bữa trưa cho thằng bé chưa?”

“Con vừa cho thằng bé uống sữa xong, đến giữa trưa mẹ cứ cho nó ăn bột hoặc súp trứng là được ạ.”

Giờ An An đã bắt đầu ăn dặm nên dễ đưa đi theo ra ngoài hơn.

Không phải Thẩm Thanh Lan không thể để Phó lão gia hay dì Triệu, dì Lưu trông con giúp, cô chỉ muốn phân tán lực chú ý của Sở Vân Dung thổi.

Có An An ở bên cạnh, Sở Vân Dung sẽ không có thời gian nghĩ lung tung nữa, như thể cũng là một chuyện tốt đối với bà.

Sở Vân Dung không quên hỏi: “Được, con đi đâu vậy?”

“Bên chỗ trưng bày tranh của Daniel có chút việc cần con phải tự đến giải quyết, con sẽ về trước giờ cơm tối ạ.”

“Được rồi, con đi đi.”

Sở Vân Dung ôm lấy An An, Thẩm Thanh Lan vừa định đi thì An An đã nhăn nhó giơ tay về phía cô, nhóc con không muốn rời khỏi mẹ.

Không còn cách nào khác, Thẩm Thanh Lan đành phải chơi với con một lúc ở trong phòng khách, đợi đến khi An An chuyển sự chú ý đến đống đồ chơi, cô mới lặng lẽ rời đi.

Cô đến thẳng nhà của Kim Ân Hi và Daniel, nhưng chỉ có mỗi Kim Ân Hi ở nhà.

“An, sao hôm nay cậu lại tới đây?”

Kim Ân Hi rất ngạc nhiên khi trông thấy Thẩm Thanh Lan.

“Tớ tìm cậu có chút việc.”

Vừa vào nhà, Thẩm Thanh Lan đã đi thẳng vào vấn đề, “Tớ muốn biết trong khoảng thời gian này mẹ tớ đi đâu, gặp gỡ ai.”

“An, mẹ cậu làm sao vậy?”

Kim Ân Hi tỏ ra hơi nghi ngờ, vốn Thẩm Thanh Lan không phải là người tò mò với đời tư của người khác, nhất là đối với người nhà của mình, sao bây giờ cô ấy lại muốn điều tra mẹ mình.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hơi nghiêm trọng, “Tớ nghi ngờ Tần Nghiên đã đến thủ đô.”

“Không thể nào, lúc nào tớ chẳng nhìn theo dõi động tĩnh của bà ta ta.”

Kim Ân Hi vô thức phản bác, nhưng thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Lan, cô lại nuốt lời định nói xuống, “An, cậu chắc chắn chứ?”

“Không chắc chắn lắm, cho nên mới muốn nhờ cậu xem thế nào.”

Ở phương diện kỹ thuật máy tính, Kim Ân Hi giỏi hơn nhiều so với Thẩm Thanh Lan, nhờ cô ấy làm sẽ bớt được rất nhiều thời gian.

Kim Ân Hi gật đầu rồi đi vào phòng làm việc, trong phòng làm việc có mấy chiếc máy tính đều là của cô, ngón tay Kim Ân Hi như múa trên bàn phím, bỗng nhiên cô cau mày, “An, có người chặn đường tớ, tớ cần sự hỗ trợ của cậu.”

Thẩm Thanh Lan nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Kim Ân Hi, cùng phối hợp với cô.


Đối phương là một cao thủ, nhưng nếu muốn so về kỹ thuật thì chắc chắn không thể lợi hại bằng Kim Ân Hi được, Kim Ân Hi cần Thẩm Thanh Lan hỗ trợ cũng là vì muốn rút ngắn thời gian mà thôi.

Có Thẩm Thanh Lan gia nhập, đối phương nhanh chóng bỏ chạy.

“Tìm được rồi.”

Kim Ân Hi reo lên, “An, chính là chỗ này.”

Cô chỉ vào một điểm nhỏ màu đỏ trên màn hình và nói: “Tớ đã điều tra lịch sử ghi chép cuộc gọi trong khoảng thời gian này của mẹ cậu.

Số này thường xuyên liên hệ với bà ấy nhất, hiện tại số này đang ở ngay vị trí đó, nhưng tớ tạm thời không thể xác định được đối phương là ai? Dù sao cô cũng không phải là người vạn năng, chỉ trong thời gian ngắn mà điều tra ra được như vậy đã là tốt lắm rồi.

“Người chiều hôm qua hẹn mẹ tớ ra uống trà cũng là số này sao?”

“Giữa trưa hôm qua bọn họ có liên lạc với nhau, dựa theo thời gian mà cậu nói thì chắc là phải.”

Thẩm Thanh Lan nhìn địa chỉ phía trên rồi xoay người đi ra ngoài, Kim Ân Hi vội vàng đi theo.

Lúc hai người đến địa chỉ kia, người trong căn hộ này đã đi rồi, “An, hình như chúng ta đến muộn rồi.”

Thẩm Thanh Lan dạo qua một vòng trong căn hộ, ánh mắt cô bỗng chú ý đến chiếc tủ đầu giường ở trong phòng ngủ, nơi đó có một mảnh giấy, cô cầm lên xem, “Cưng, trò chơi đã bắt đầu, chúc cô may mắn, tôi đi trước đây.”

Ký tên là Tần Nghiến.

Mặt Kim Ân Hi biến sắc, “Thật sự Tần Nghiên, bà ta ta đến thủ đô bằng cách nào? Và đến vào lúc nào chứ?”

Trong giọng nói của cô tràn đầy tức giận và buồn bực.

Sắc mặt Thẩm Thanh Lan rét lạnh, cô không nói gì cả.

“An, bây giờ tớ đi tra ngay”

“Không cần.”

Thẩm Thanh Lan nói bằng chất giọng không cảm xúc, Tần Nghiên để lại mảnh giấy cho cô thì chứng tỏ bà ta ta đã nắm chắc mỗi bước đi rồi.

Bà ta ta biết cô sẽ điều tra Sở Vân Dung, cũng biết cô sẽ điều tra ra được bà ta, và sẽ tới đây để tìm rõ ngọn ngành.

Ả đàn bà này tính toán từng bước, còn có đúng là đang đi theo từng bước mà bà ta vạch ra.

Thẩm Thanh siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt cô âm u.

“Đi thôi.”

Kim Ân Hi không cam lòng nhìn lướt qua căn phòng này một lượt nữa rồi mới đi theo chân Thẩm Thanh Lan.

Trên đường trở về, thỉnh thoảng cô lại nhìn lén sang gương mặt không cảm xúc của Thẩm Thanh Lan, “An, giờ Tần Nghiên đã xuất hiện, cậu có dự định gì chưa?”

Thẩm Thanh Lan nói: “Tạm thời án binh bất động, mấy ngày nay cậu lưu ý tin tức trong giới giúp tớ, tớ tin chắc chẳng mấy chốc nữa bà ta ta sẽ có hành động.”

“Được, ả Tần Nghiên này chẳng khác gì con gián đánh mãi không chết, đúng là khiến cho người ta chán ghét.”

Thẩm Thanh Lan chẳng tỏ thái độ gì, ngoài nơi đáy mắt có nét nghiêm nghị tiết lộ cảm xúc thật của cô bây giờ, thì trên mặt cô không có bất cứ cảm xúc nào.

Sau khi rời khỏi nhà của Kim Ân Hi, Thẩm Thanh Lan quay trở về nhà họ Thẩm Lúc cổ về thấy Sở Vân Dung vẫn còn đang ngồi chơi với An An, An An trông thấy mẹ về thì đưa tay ra muốn mẹ ôm, Thẩm Thanh Lan ôm thằng bé lên rồi nhìn về phía Sở Vân Dung, “Mẹ, hôm nay An An có khóc không ạ?”

Sở Vân Dung vừa cười vừa nói: “Lúc phát hiện con đi rồi, nó có khóc một chút, nhưng nín nhanh lắm, giờ có thể đưa An An ra ngoài được rồi.”

Thẩm Thanh Lan nhìn sang con trai mình, An An ngồi yên tĩnh trong lòng mẹ, Sở Vân Dung cũng nhìn xem cháu ngoại, “Đến trưa thằng bé còn ăn được một bát súp trứng nữa đấy, ăn rất ngon lành.”

Có thể là do chơi đùa với cháu ngoại cả một ngày nên tâm trạng Sở Vân Dung khá tốt, bà cười nói với Thẩm Thanh Lan.

Trò chuyện về con một lúc, Thẩm Thanh Lan làm như vô tình nhắc đến một chuyện, “Mẹ, hôm nay con gặp được Tần Nghiên đấy, mẹ còn nhớ bà ấy không?”

“Không phải bà ấy đang đi du lịch à?”


Sở Vân Dung vô thức đáp lại như vậy, vừa dứt lời bà đã ý thức được là mình nói lỡ miệng, bèn lúng túng cười, “Thanh Lan, con muốn ăn gì để mẹ bảo chị Tống nấu cho con ăn.”

“Mẹ, mẹ gặp đã gặp Tần Nghiên rồi sao?”

Thẩm Thanh Lan không cho Sở Vân Dung cơ hội trốn tránh mà hỏi thẳng.

Sở Vân Dung hơi do dự: “Có gặp mấy lần.”

“Bà ta đã nói gì với mẹ vậy?”

“Không có gì, chỉ là bạn bè bình thường nói chuyện một chút.

Bà ấy cũng là một người đáng thương, đã không có con, lại còn ly hôn, không có bạn bè gì ở thủ đô.

Lần trước mẹ tình cờ gặp trên đường nên mẹ với bà ấy đã cùng nhau ăn vài bữa cơm.”

“Đây đều là bà ta nói với mẹ sao? Bà ta nói với mẹ chuyện ly hôn?”

“Đúng vậy, chồng bà ấy cũng không phải con người, lại còn đánh phụ nữ.

Mẹ thấy bà ấy ly hôn cũng tốt.”

Thẩm Thanh Lan nhếch môi: “Mẹ, người phụ nữ này toàn nói lời bịa đặt, tốt nhất mẹ nên tránh xa bà ta một chút.”

Thanh Lan, mẹ biết con có chút hiểu lầm với bà ấy, nhưng mẹ tiếp xúc thì thấy bà ấy không tồi”

Sở Vân Dung cố gắng làm dịu quan hệ giữa Thẩm Thanh Lan và Tần Nghiên.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan thoáng âm u.

Ả Tần Nghiên này cũng thật tài giỏi, lại có thể khiến mẹ cô nói đỡ cho bà ta như vậy.

Thẩm Thanh Lan để con trai ngồi vào xe, tiện tay đưa cho cậu nhóc một con vịt đồ chơi, “Mẹ, chúng ta nói chuyện đi.”

Sở Vân Dung nhìn vẻ mặt Thẩm Thanh Lan nghiêm túc, bèn ngồi xuống sô-pha, “Thanh Lan, con muốn nói gì với mẹ?”

Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn Sở Vân Dung, “Mẹ nói thật cho con biết, Tần Nghiên đã nói gì với mẹ?”

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là một vài việc nhỏ trong nhà, không có gì đáng nói hết.”

“Mẹ.”

Thẩm Thanh Lan chỉ gọi một tiếng rồi yên lặng nhìn Sở Vân Dung.

“Thôi được rồi, được rồi, con muốn biết thì mẹ sẽ nói với con.”

Sở Vân Dung đành nhượng bộ, thuật lại hết những lời Tần Nghiên đã nói với bà cho Thẩm Thanh Lan nghe.

Nói xong, bà thở dài, “Thật ra thì số bà ấy cũng khổ, con gái bị thất lạc đến giờ vẫn chưa tìm thấy, hai người chồng thì đều có khuynh hướng bạo lực, đã có rồi mà lại không có ai để dựa vào.”

“Mẹ, mới thế mà mẹ đã tin tất cả những gì bà ta nói là thật sao?”

Thẩm Thanh Lan hờ hững hỏi.

Sở Vân Dung sửng sốt: “Bà ấy đâu cần phải gạt mẹ.”

Thẩm Thanh Lan hừ lạnh, “Nhưng thực tế là bà ta đã lừa mẹ.

Bà ta nói nhiều như thế, vậy có nói cho mẹ biết chồng trước của bà ta tên là gì không?”

Sở Vân Dung lại ngây người lần nữa, đúng là Tần Nghiên không hề nhắc tới chuyện này.

Thẩm Thanh Lan nhìn mặt bà liền biết, “Chồng trước của bà ta tên là Nhan An Bang, chính là ba của Nhan Tịch.”

Sở Vân Dung trợn mắt, chuyện nhà họ Nhan trước đây rất ầm ĩ, dù bà ở thủ đô nhưng cũng đã từng nghe nói.

“Mẹ Nhan Tịch đã mất, Nhan Tịch thì xa xứ, Nhan Thịnh Vũ cũng rời khỏi nhà, Nhan An Bang bị cô lập hoàn toàn.

Còn Tần Nghiên lại nói với mẹ là bị chồng trước bỏ rơi, mẹ nghĩ là có khả năng này không?”

“Trước đây bà ta trở về là để trả thù nhà họ Nhan.

Bây giờ nhà bọn họ đã xui xẻo như bà ta mong muốn, nên bà ta mới rời khỏi đó.

Người phụ nữ như vậy, mẹ còn thương xót sao?”

Ánh mắt Sở Vân Dung hiện vẻ không thể tin nổi, bà kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Lan, “Sao có thể như thế, sao bà ấy lại muốn gạt mẹ?”

Đương nhiên là để trả thù nhà họ Thẩm rồi.

Thẩm Thanh Lan nghĩ trong lòng, nhưng lại không thể nói với Sở Vân Dung như vậy, nếu kể lại chuyện đó thì bà sẽ không chịu nổi cú sốc này mất.


“Mẹ, Tần Nghiên là người lòng dạ xấu xa, mẹ cách xa bà ta một chút.

Lần sau nếu gặp lại bà ta, mẹ nhất định phải gọi cho con hoặc ba.”

Thẩm Thanh Lan căn dặn.

Sở Vân Dung gật đầu, trong lòng bà vẫn hơi khó chịu với việc bị Tần Nghiên lừa gạt.

Bà chợt nhớ mình đi gặp Lý Hi Đồng cũng là vì Tần Nghiên.

Liệu hai người này có liên quan đến nhau không.

Nghĩ đến đây, bà nhìn Thẩm Thanh Lan, như có điều muốn nói lại thôi.

Thẩm Thanh Lan nhìn thấy ánh mắt bà thì thản nhiên hỏi, “Mẹ định nói gì vậy?”

“Thanh Lan, mẹ...

mẹ...

mẹ đã gặp Lý Hi Đồng...”

Sở Vân Dung nói đến đây thì không nói nữa.

Bà hơi hối hận vì đã nhắc đến người này với Thẩm Thanh Lan.

Thanh Lan vốn không thích Lý Hi Đồng, nếu biết bà đi gặp nó thì có tức giận không? “Lý Hi Đồng nói gì với mẹ?”

Thẩm Thanh Lan rất vui khi Sở Vân Dung chủ động nói chuyện này với cô.

“Không có gì, mẹ biết những lời cô ta nói đểu là giả dối, nên sẽ không tin.”

“Có phải cô ta nói với mẹ sở dĩ cô ta thanh ra như vậy đều là do con không?”

Thẩm Thanh Lan nói thẳng.

Tuy đã đồng ý với Thẩm Khiêm là sẽ cố gắng không kích thích Sở Vân Dung, nhưng những lời nên nói thì vẫn phải nói, nếu không trong lòng cô khó chịu thì sẽ rất dễ tạo khoảng cách giữa hai mẹ con.

Sở Vân Dung kinh ngạc, lập tức nói, “Sao con biết? Thanh Lan, con yên tâm, mẹ tin con.

Mẹ không tin lời cô ta nói, dù chỉ là một chữ.”

ở cùng An An suốt một ngày, hôm qua lại được chồng dỗ dành, thật ra Sở Vân Dung đã hiểu rõ rằng mình không nên tin người ngoài, mà cần tin vào phán đoán của mình, rằng con gái bà từ trước đến giờ vẫn là người hiền lành.

Thẩm Thanh Lan hơi nhếch miệng.

Lý Hi Đồng cũng chỉ được đến thế thôi, chẳng có gì khó đoán.

Cô nhìn qua Sở Vân Dung với vẻ mặt nghiêm túc, “Mẹ nên tin lời Lý Hi Đồng, tay cô ta đúng là do con hủy, cô ta vào tù cũng là do con động tay động chân.”

“Mẹ, con sẽ không chủ động gây tổn thương cho người khác, nhưng nếu người khác làm tổn thương người con quan tâm thì con tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Con chưa bao giờ là một người hiền lành! Lý Hi Đồng làm hại ông nội, cho nên con không thể tha thứ.”

Sở Vân Dung nhìn Thẩm Thanh Lan như nhìn một người xa lạ, “Thanh Lan...

con...”

“Mẹ không nên nghĩ quá tốt về con.”

Sở Vân Dung không biết nên nghĩ sao về lời này.

Thẩm Thanh Lan ngước mắt lên, bà nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan hơi tối lại, “Bất kể mẹ cảm thấy con độc ác hay không thì con vẫn không hối hận vì đã làm như vậy.

Người thân là người con quan tâm, con sẽ không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm tổn thương người nhà của con.

Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, con đưa An An về trước đây.”

Thẩm Thanh Lan đứng dậy, bế con trai, muốn ra về.

Sở Vân Dung thấy cô định đi thì hoảng hốt, gọi cô lại: “Thanh Lan, con chờ một chút.”

Thẩm Thanh Lan dừng bước, thì nghe thấy Sở Vân Dung nói tiếp, “Mẹ biết con làm tất cả đều là vì tốt cho gia đình, là do mẹ không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, mẹ không có tư cách gì để trách con.

Bất kể Lý Hi Đồng làm vậy là vì lý do gì, mẹ vẫn tin con là một người lương thiện.

Những lời mẹ nói đều là thật lòng.”

Thẩm Thanh Lan nhếch môi: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt.”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!