Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thẩm Thanh Lan nhíu mày nhìn người trước mặt, thật không ngờ lại gặp Hàn Dịch ở đây, “Sao anh lại ở đây?”

Hàn Dịch cũng không ngờ gặp Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ở nơi này. Nghe Thẩm Thanh Lan hỏi, anh ta cười tủm tỉm trả lời: “Tất nhiên là đi dạo rồi.”

Thẩm Thanh Lan: “Đi dạo ở một nơi xa thế này, Hàn tổng thật có hứng.”

Dù bị cô ngầm chế giễu, thì nụ cười trên mặt Hàn Dịch vẫn không biến mất, “Không phải hai người cũng tới đây đi dạo sao?”

“Bọn tôi không phải đi dạo.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt nói.

“Hiểu Huyên quay phim ở đây, tôi đến xem cậu ấy. Anh cũng đến xem cậu ấy sao?” Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nhìn Hàn Dịch, sâu trong mắt có ý dò xét.

Hàn Dịch: “Làm gì có chuyện đấy? Tôi cũng không quen con nhóc đó, tới xem làm gì? Tôi tới thị sát công việc. Nói sao thì tôi cũng là nhà đầu tư bộ phim này.”

“Nếu là vậy thì tốt.” Giọng nói bâng quơ chứa ý cảnh cáo, mắt Hàn Dịch trầm xuống, nhưng cũng không nói gì, theo hai người đi vào phòng quay.

Lúc bọn họ đi vào, thấy Vu Hiểu Huyên đang quay phim, bọn họ cũng không tới làm phiền mà đứng trong góc phòng.

“Chỉ mới mấy tháng mà con nhóc này đã trưởng thành hơn rồi.” Hàn Dịch sờ cằm, thích thú nói. Đôi mắt đào hoa nhìn Vu Hiểu Huyên tràn đầy ý cười, “Chị dâu, chị nhìn không sai. Con bé này đúng là có tài năng.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên, cô ấy gầy hơn trước, dáng vẻ đóng phim rất nghiêm túc.

“Ánh mắt của vợ tôi luôn không sai.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt nói.

Hàn Dịch liếc anh, xì, tôi biết cậu có vợ, cũng biết vợ cậu giỏi, nhưng có thể đừng có bày ra cái vẻ vợ tôi là đệ nhất thiên hạ không? Trước mặt mọi người thì mang vẻ kiêu ngạo, bây giờ thì ra vẻ cuồng vợ, nó không phù hợp với tác phong của cậu đâu. Tốt xấu gì cậu cũng là đội trưởng bộ đội đặc chủng, sao có thể có bộ dáng vợ quản mất mặt như thế?

Ngài Phó bày tỏ không hề mất mặt, anh kiêu ngạo vì vợ mình, ném cho Hàn Dịch một ánh mắt “tôi biết cậu ghen tị với tôi”, rồi lại nhìn về phía Vu Hiểu Huyên với ánh mắt đầy thâm ý.

Hàn Dịch tức giận, anh ta cảm thấy đây là Phó Hoành Dật giả, Phó Hoành Dật thật sẽ không làm chuyện nhàm chán ấu trĩ như vậy.

Vu Hiểu Huyên đóng phim xong mới thấy Thẩm Thanh Lan đứng trong góc, cô vui vẻ chạy như bay tới ôm Thẩm Thanh Lan.

Phó Hoành Dật đang ôm eo Thẩm Thanh Lan, anh kéo nhẹ người cô sang bên, Vu Hiểu Huyên ôm hụt.

Vu Hiểu Huyên bĩu môi, cái người này thật bá đạo. Cô ấy nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, sao cậu tới đây?”

Thẩm Thanh Lan nói: “Tới thăm cậu một lát, sẵn tiện mang cho cậu một ít thức ăn.” Cô đưa cái túi trong tay cho cô ấy.

Vu Hiểu Huyên cười híp mắt cầm túi, mở ra xem, vừa thấy đồ bên trong liền vui vẻ, “Là sủi cảo tôm mà tớ thích ăn nhất, vẫn còn nóng. Thanh Lan, cậu tốt với tớ nhất, cậu cứ như vậy, làm tớ muốn lấy thân báo đáp, phải làm sao bây giờ?”

Cô ấy vừa dứt lời, hai giọng nói của đàn ông đồng thời vang lên.

“Không được.”

“Cô dám.”

Người trước là Phó Hoành Dật, người sau tất nhiên là Hàn Dịch.

Lúc này, Vu Hiểu Huyên mới chú ý tới sự tồn tại của Hàn Dịch, Cô ấy mở to hai mắt nhìn, “Sao anh lại ở đây?” Giọng điệu ghét bỏ.

Mặt Hàn Dịch sầm xuống. Con bé chết tiệt này, còn có lương tâm hay không? Sắp hết Tết, anh ta lo lắng cô sẽ buồn vì bận đóng phim mà không thể về ăn Tết cùng người thân, nên cố ý tới thăm. Kết quả thì sao? Cô không cám ơn thì thôi, lại còn không thấy anh ta, bây giờ lại bày ra giọng điệu ghét bỏ.

Hàn Dịch cười nhạt, “Tôi là ông chủ, đến xem nhân viên có lười hay không, không được sao?”

Vu Hiểu Huyên trừng mắt, “Được, sao chẳng được? Chưa từng thấy ông chủ nào như anh, cả ngày không làm gì, cứ lượn lờ trước mặt người khác. Có phải công ty sắp đóng cửa, nên anh mới rãnh rỗi như thế?”

Hàn Dịch cắn răng, con bé xấu xa này muốn bị dạy dỗ sao. Anh ta quả nhiên là ăn no rỗi việc nên mới tới nơi này.

“Lát nữa tôi có việc, tôi đi trước.” Dứt lời, Hàn Dịch đi một mạch.

Vu Hiểu Huyên nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Hàn Dịch, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Anh ta bị gì vậy?”

Phó Hoành Dật lạnh nhạt nói, “Thời kỳ mãn kinh đến.”

Vu Hiểu Huyên nghẹn họng, chuyện này không buồn cười chút nào. Quên sạch chuyện Hàn Dịch vừa đi, cô quay sang hỏi Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan Thanh Lan, cậu thấy vừa rồi tớ đóng thế nào?”

Thẩm Thanh Lan cười nhẹ, gật đầu, “Tốt lắm, có tiến bộ lớn.” So với lần gặp trước ở thành phố Tấn Ninh, thì lần này Vu Hiểu Huyên có tiến bộ rất lớn. Dù kỹ xảo vẫn còn ngây ngô, nhưng là người mới, làm được tới mức này là hiếm lắm rồi.

Nghe Thẩm Thanh Lan khẳng định, Vu Hiểu Huyên rất là vui vẻ, “Thật vậy sao, Thanh Lan? Cậu thật sự cảm thấy tớ tiến bộ?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đúng vậy, cậu tiến bộ rất nhiều.”

Vu Hiểu Huyên cầm sủi cảo tôm cười toe toét. Trước đây, khi quyết định chọn con đường này, cô ấy đã biết nó không dễ đi. Mấy tháng trôi qua, cô ấy bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí Tết cũng không về nhà, bây giờ được người bạn thân nhất khẳng định, tâm trạng của cô ấy bây giờ cứ như được ăn một ly kem trong ngày hè nóng bức.

“Hiểu Huyên, tới lượt cô.” Bên kia có người gọi.

Vu Hiểu Huyên đáp lại, sau đó đưa sủi cảo tôm cho Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu cầm giùm tớ một lát, chờ tớ một tiếng, à không, nửa tiếng, tớ xong ngay thôi.”

“Được, cậu cứ từ từ, đừng vội, tớ chờ cậu.”

Vu Hiểu Huyên chạy đến nửa đường liền quay trở lại, “Cậu nhất định phải chờ tớ.”


“Biết rồi, nhất định sẽ chờ cậu.”

Vu Hiểu Huyên thấy Thẩm Thanh Lan cam đoan, cuối cùng cũng yên tâm tiếp tục đóng phim.

Khóe môi Thẩm Thanh Lan cong lên, thấy bộ dáng Vu Hiểu Huyên, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Phó Hoành Dật thấy Thẩm Thanh Lan cười thì đáy mắt cũng lướt qua ý cười. Thật ra, anh không mong gì nhiều, chỉ mong Thẩm Thanh Lan vui vẻ là được rồi.

Thẩm Thanh Lan vốn rất đẹp, dáng dấp Phó Hoành Dật cũng không tệ, hai người đứng chung một chỗ, chính là tổ hợp trai xinh gái đẹp. Vừa đi vào đã thu hút sự chú ý của không ít người. Có điều, lúc đầu bọn họ đi cùng ông chủ Hàn Dịch tới, nên không ai dám qua đây mà thôi. Bây giờ, Hàn Dịch đã đi rồi, một người đàn ông trung niên lập tức đi về phía bọn họ.

Từ sau khi thân phận danh họa Lãnh Thanh Thu của Thẩm Thanh Lan lộ ra ánh sáng, rất nhiều người ở Thủ đô đều biết cô. Cho nên, cô vừa tới là có người đã nhận ra.

“Hai người là bạn của Hiểu Huyên?” Người đàn ông nở nụ cười ôn hòa, ông biết Thẩm Thanh Lan, hỏi như vậy, chỉ đơn giản là một cách bắt chuyện.

Không ai đánh kẻ mặt cười, đối phương đã thể hiện thiện ý, Thẩm Thanh Lan tất nhiên cũng sẽ nể mặt. Huống chi, theo cô quan sát, thì người đàn ông này có địa vị trong đoàn phim.

“Đúng vậy.”

Nụ cười của người đàn ông đó tươi hơn, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Phó Hoành Dật, “Tôi là đạo diễn bộ phim này, tôi họ Vương.”

Phó Hoành Dật cầm danh thiếp nhìn, Vương Bân.

“Đạo diễn Vương, lần đầu gặp mặt. Nhờ ông chăm sóc Hiểu Huyên nhà tôi nhiều hơn.” Thẩm Thanh Lan khách khí nói, hiếm khi nghe lời nhờ vả từ miệng cô.

Phó Hoành Dật nhìn cô, cô luôn quan tâm người bên cạnh mình như vậy.

Đạo diễn Vương cười tủm tỉm, “Hiểu Huyên rất cố gắng, cũng rất có năng lực, người của tổ chúng tôi đều thích cô ấy, không cần phải nói chăm sóc hay không chăm sóc gì đó.”

Người trong đoàn phim thấy Đạo diễn Vương nói chuyện khách khí thì rất kinh ngạc. Trong giới showbiz, Đạo diễn Vương nổi tiếng nói năng thận trọng, thậm chí có thể nói là tính tình kỳ quái. Vậy mà, khi nhìn đến mặt mũi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, ông ta lại ra vẻ dễ nói chuyện.

Đạo diễn Vương còn nổi danh vì yêu nhân tài, nhất là khi thấy mầm non tốt, lòng ông ta rất ngứa ngáy khó nhịn. Một nam tài tử đang rất nổi tiếng là do ông ta đào ra, cũng là do ông ta dốc sức nâng đỡ.

“Bình thường, Hiểu Huyên hay nhắc về ông với tôi. Nói ông thường xuyên chăm sóc cậu ấy, không hề chê bai vì cậu ấy là người mới.” Thẩm Thanh Lan tiếp tục nói, dĩ nhiên những lời này không phải là Vu Hiểu Huyên nói, mà là cô nói.

Nụ cười của Đạo diễn Vương thật hơn một phần. Dù là ai thì cũng luôn thích nghe lời khen ngợi, “Đâu có đâu có, đấy là do Hiểu Huyên tự mình cố gắng. Trong tay tôi còn có một kịch bản tốt, nhân vật nữ thứ rất thích hợp với Hiểu Huyên. Tôi định sau khi kết thúc bộ phim này, sẽ hợp tác với Hiểu Huyên lần nữa.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, không ngờ có một niềm vui ngoài ý muốn như vậy, “Tôi thay Hiểu Huyên cám ơn Đạo diễn Vương.”

“Khách khí rồi, không biết cô Thẩm đang làm gì?” Đạo diễn Vương dò hỏi.

Thẩm Thanh Lan không ngạc nhiên vì đối phương biết mình, “Bây giờ còn chưa tốt nghiệp, chỉ là một người thất nghiệp mà thôi.”

“Cô Thẩm khiêm tốn quá rồi. Cô chính là một hoạ sĩ lớn.”

“Họa sĩ lớn gì đâu, chỉ là một sở thích mà thôi. Một chút thành tựu này đâu dám so với Đạo diễn Vương.”

Đạo diễn Vương cười đến trên mặt nở hoa, ông ta chần chừ một chút, vẫn không nhịn được sự ngứa ngáy trong lòng, “Không biết cô Thẩm có hứng thú trở thành diễn viên không? Tôi đang có một bộ phim, khí chất của nữ chính rất tương xứng với khí chất của cô Thẩm.”

Thẩm Thanh Lan không ngờ Đạo diễn Vương đặc biệt tới tìm cô là vì điều này, cô ngạc nhiên, lắc đầu, “Thật ngại quá, Đạo diễn Vương, tôi không có ý định gia nhập giới giải trí.”

Không chỉ bản thân cô không hứng thú, mà thân phận của cô cũng không cho phép cô bước vào giới giải trí. Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó sẽ không cho phép con cháu nhà mình vào nơi hỗn tạp như vậy.

Đạo diễn Vương thấy tiếc, nhưng không muốn bỏ lỡ một mầm non tốt như vậy. Ông ta có được kịch bản kia vào một năm trước, rất hay, ông ta khẳng định chắc chắn sẽ rất nổi, nhưng nó yêu cầu khá cao về dung mạo của nam nữ chính. Ông ta miễn cưỡng tìm được nam chính, còn nữ chính thì vẫn chưa tìm được. Hôm nay, thấy được Thẩm Thanh Lan, làm cho hai mắt ông ta tỏa sáng, dường như phát hiện một kho báu lớn.

“Cô Thẩm đừng vội từ chối, tôi sẽ gửi kịch bản cho cô xem trước. Nếu cô cảm thấy hứng thú thì chúng ta có thể hợp tác. Nếu như không có hứng thú thì cũng không sao. Cô thấy thế nào?”

Người ta đã nói đến mức này rồi, Thẩm Thanh Lan không thể từ chối được nữa, đành đồng ý.

Đạo diễn Vương nhìn Phó Hoành Dật, dường như cũng rất có hứng thú với anh. Thẩm Thanh Lan hơi nghiêng người, chặn ánh mắt của Đạo diễn Vương, “Đạo diễn Vương, hình như Hiểu Huyên bên kia xong rồi.”

Đạo diễn Vương là một người thông minh, tất nhiên biết Thẩm Thanh Lan có ý gì, ông ta cười cười, “Nếu cô Thẩm nghĩ xong thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Trên danh thiếp có số điện thoại của tôi.”

Thẩm Thanh Lan khách khí gật đầu.

Đạo diễn Vương đi rồi, những người khác bị khí thế của Phó Hoành Dật dọa, nên không ai dám lại làm phiền nữa.

Phó Hoành Dật nhìn Thẩm Thanh Lan, nói: “Nếu em muốn thì có thể thử, anh sẽ nói chuyện với hai ông.”

Thẩm Thanh Lan biết anh đang nói gì, cô gật nhẹ đầu, “Em thật sự không thấy hứng thú.”

Phó Hoành Dật không nói thêm gì nữa, anh luôn áp dụng phương thức “nuôi thả” với Thẩm Thanh Lan, cô muốn làm gì thì làm, có làm hỏng thì cũng có anh chống đỡ.

“Thanh Lan, phần của tớ xong rồi. Cậu đợi tớ một lát, tớ đi thay đồ.” Vu Hiểu Huyên chạy lại, trên người còn mặc đồ diễn. Thẩm Thanh Lan gật đầu, dặn cô ấy đừng vội.

Vu Hiểu Huyên trở lại rất nhanh, “Thanh Lan, chúng ta đi thôi.” Nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật, vẻ mặt có chút do dự, cô ấy muốn trò chuyện riêng với Thanh Lan, người này ở đây đúng là không tiện mà. Hơn nữa, người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng khí thế trên người lại quá mạnh, làm cô ấy nói chuyện cũng phải nhỏ giọng mà nói.

Phó Hoành Dật nhìn thấu được sự mất tự nhiên của Vu Hiểu Huyên, mỉm cười, “Hai em đi cùng nhau đi. Anh còn có chuyện, khi về nhắn địa chỉ cho anh, anh tới đón.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng.”


Phó Hoành Dật để xe lại cho Thẩm Thanh Lan. Lúc đi ra, anh gọi điện thoại cho Hàn Dịch, Hàn Dịch đi được một nửa đường phải quay lại đón người.

“Tôi đúng là thiếu nợ cậu mà.” Hàn Dịch lẩm bẩm.

“Buổi tối gặp nhau ở Mị Sắc.” Phó Hoành Dật không quan tâm Hàn Dịch lẩm bẩm cái gì.

“Ồ, mặc kệ vợ cậu?” Hàn Dịch hứng thú cười.

“Cô ấy đi cùng bạn.”

“Thì ra là bị bỏ rơi, thật đáng thương!” Hàn Dịch nói.

“Dù sao vẫn tốt hơn người thích mà không dám nói, ít nhất tôi còn có vợ.” Phó Hoành Dật bình thản nói.

Hàn Dịch tức hộc máu, hung dữ trừng Phó Hoành Dật, “Tốt xấu gì tôi cũng là anh em của cậu, bây giờ cậu vì phụ nữ mà đâm anh em một đao?”

Phó Hoành Dật bình tĩnh, “Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo. Cậu có thấy người nào không mặc đồ mà ra ngoài không?”

Sắc mặt Hàn Dịch xanh mét, tên khốn thấy sắc quên bạn. Anh ta thở phì phò gọi điện thoại cho Cố Dương và Cố Khải, “Bảy giờ tối, Mị Sắc.”

Sau đó lại gọi cho Thẩm Quân Dục và Giang Thần Hi, thông báo xong hết mới nhìn Phó Hoành Dật, “Xin hỏi, bây giờ ngài Phó muốn đi đâu?”

“Đến Mị Sắc luôn đi.” Ở Mị Sắc có phòng của bọn họ, đôi khi quá muộn hoặc là lười về nhà, bọn họ sẽ ngủ lại ở đó.

Hàn Dịch không có ý kiến, lái xe đến Mị Sắc.

“Nếu cậu nghiêm túc với Vu Hiểu Huyên, là anh em, tôi không có gì để nói. Nhưng nếu chỉ xem cô ấy như những người bạn gái trong quá khứ, thì tốt nhất đừng trêu chọc người ta. Cô ấy là bạn Thanh Lan, nếu cậu làm cô ấy tổn thương mà Thanh Lan muốn dạy dỗ cậu, thì tôi sẽ không ngăn cản.”

Hàn Dịch bĩu môi, trông cậy vào cậu sao? Đừng nói là giúp, cậu không đâm tôi một đao đã là không tệ rồi.

“Tôi không thích con nhóc đó đâu. Ngực không có ngực, khuôn mặt thì tròn vo, tính tình tệ hại. Tôi đâu có mù, sao lại thích cô ấy?”

“Có thích hay không trong lòng cậu tự biết, không cần cố phủ định.”

Hàn Dịch không nói gì, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoang mang, anh ta không biết mình có tình cảm gì với Vu Hiểu Huyên, thật sự là chính anh ta cũng không biết.

Cố Dương vừa bước vào đã nhìn thấy Phó Hoành Dật, tròng mắt co lại, ngoài mặt ra vẻ hớn hở, nói: “Anh, hôm nay anh không ở bên chị dâu sao?” Lúc Hàn Dịch gọi cho cậu, không nói là Phó Hoành Dật cũng tới.

Phó Hoành Dật nhìn lướt qua cậu ta mà không nói gì, nhưng cái nhìn đó lại làm cho Cố Dương lạnh cả người, cảm thấy bất an, “À… Anh, em còn có việc, em đi trước đây.”

“Quay lại.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt nói.

Bước chân đang lui ra sau của Cố Dương dừng lại, nhìn về phía Phó Hoành Dật, “Anh, em thật sự có việc, là việc rất gấp.”

Phó Hoành Dật không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn cậu ta, da đầu Cố Dương tê dại, đành đi về phía ghế ngồi xuống, nhưng ngồi rất xa Phó Hoành Dật.

Hàn Dịch thấy chuyện vui, tựa đầu lên vai Giang Thần Hi, “Này, Cố Dương, cậu làm chuyện gì có lỗi với Hoành Dật sao?”

Cố Khải biết chuyện Cố Dương thua không ít ở sòng bạc, cuối cùng là do Thẩm Thanh Lan đứng ra giải quyết, xem ra Phó Hoành Dật đã biết rồi.

Thật ra Cố Khải cũng có chút sợ hãi, chỉ là anh ta vẫn luôn làm mặt lạnh, nên trong lúc nhất thời không ai phát hiện ra anh ta đang sợ.

Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua Cố Dương và Cố Khải, trong lòng hai người chỉ có một suy nghĩ: Xong đời, anh Phó biết rồi.

“Anh đã nói với Lý đại đội trưởng rồi, sang năm hai em sẽ vào quân đội rèn luyện.” Phó Hoành Dật nói.

Cố Khải quay sang, “Anh Phó, em không đi được không?”

Phó Hoành Dật lạnh nhạt nhìn sang, “Anh đã gọi cho chú Cố rồi, chú nói nếu em không muốn tiếp nhận doanh nghiệp Cố thị thì cùng Cố Dương đến quân đội đi.”

Cố Khải: “...”

Nếu sớm biết kết quả như vậy, thì lúc đó anh ta đã vào công ty luôn cho rồi. Anh ta thích nhất là đua xe. Nếu không phải cha mẹ kiên quyết phản đối, thì có lẽ bây giờ anh ta đã là một tay đua.

Cố Dương không dám nói lời nào, nhìn bộ dạng của Phó Hoành Dật, chắc chắn là anh đã biết chuyện ở sòng bạc rồi. Nếu anh ta không cãi lại, có lẽ sống trong quân đội còn dễ chịu một chút.

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Cố Dương, đáy mắt Phó Hoành Dật hiện lên vẻ hài lòng.

Dám dẫn vợ anh đi đua xe, đánh nhau, thậm chí còn đánh bạc,, bất cứ chuyện nào trong ba chuyện này đều có thể khiến Phó Hoành Dật cho Cố Dương đi hoạt động gân cốt, huống chi là ba tội cùng lúc.

Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Phó Hoành Dật, Cố Dương hận không thể lập tức biến mất ở trước mắt anh, anh Phó, thà anh ra tay đánh em một trận còn hơn kiểu nhìn thế này.

Thẩm Quân Dục là người đến cuối cùng. Đẩy cửa vào liền thấy một đám người, “Ủa, đều ở đây hết à? Hôm nay là ngày gì thế?”

“Người nào đó bị vợ bỏ rơi nên muốn lôi đám đàn ông độc thân chúng ta ra đây.” Hàn Dịch thong thả nhàn nhã nói, trông có vẻ hơi hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Thẩm Quân Dục nhìn quanh phòng, quả nhiên không thấy Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan đâu rồi?”


Hàn Dịch cười đến là rạng rỡ, đôi mắt đào hoa tỏa sáng, “Đi hẹn hò với người tình bé nhỏ, bỏ Phó thiếu của chúng ta một mình ở khuê phòng rồi.”

Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn anh ta một cái, Hàn Dịch lập tức ngậm miệng lại, cái người này thật giỏi uy hiếp người khác, lại còn dùng ánh mắt uy hiếp anh ta nữa chứ. Bản thiếu gia rộng lượng, không tính toán với cậu, hừ!

Thẩm Quân Dục cũng biết lời từ miệng Hàn Dịch chẳng có câu nào là thật, nên lười nói chuyện với anh ta. Anh ấy đi đến ngồi xuống bên cạnh Phó Hoành Dật, nhìn Cố Dương rồi hỏi “Cố Dương và Cố Khải làm sao thế, sao lại ủ rũ thế này?”

Cố Dương không nói lời nào, lúc này anh ta đâu còn tâm trạng nói đùa được chứ, chỉ nằm trên ghế sô-pha giả chết. Tâm trạng Cố Khải cũng không tốt mấy nên không muốn nói chuyện.

Hàn Dịch càng cười vui vẻ hơn, “Có người chán sống thèm đòn, bây giờ đang bị trừng phạt đó.”

Thật ra thì Hàn Dịch cũng không biết hai tên Cố Dương Cố Khải này đã làm gì, thế nhưng thấy có người xui xẻo hơn mình, chẳng hiểu sao tâm trạng anh ta rất sảng khoái.

Giang Thần Hi đẩy đầu Hàn Dịch ra, đàn ông con trai mà không chịu ngồi đàng hoàng ngay ngắn, lại tựa lên người một tên đàn ông khác thì còn ra thể thống gì nữa?

“Thần Hi,“ Thẩm Quân Dục nhìn thấy Giang Thần Hi liền nhớ tới một việc, “có phải cậu và Thẩm Hi Đồng đã đi xem mắt không?”

“Cái gì? Xem mắt?! Ai và ai xem mắt?” Thẩm Quân Dục vừa dứt lời thì Cố Dương đang giả chết nãy giờ liền nhảy dựng lên, dáng vẻ đầy sức sống kia quả thật khác hẳn vừa rồi.

Vẻ mặt của Giang Thần Hi cũng đen lại, nhắc tới cô gái kia là trong lòng lại tức giận không kiềm chế được. Anh ta chưa từng gặp cô gái nào xấu như cô ta cả, xấu ở đây không phải là khuôn mặt mà là lòng dạ xấu xí.

Thẩm Quân Dục thấy biểu cảm của Giang Thần Hi liền đoán được vấn đề. E rằng Thẩm Hi Đồng này mắt cao hơn đầu, coi thường Giang Thần Hi, lại còn nói mấy lời khó nghe rồi.

“Tôi không biết mẹ tôi mai mối hai người với nhau.”

“Chuyện này không liên quan gì tới cậu cả.” Giang Thần Hi mỉm cười, “Cậu là cậu, cô ta là cô ta.” Từ trước đến nay, anh ta chưa bây giờ gộp chung hai người họ với nhau cả, mặc dù trên danh nghĩa bọn họ là anh em.

“Cậu không để bụng thì tốt rồi.” Thẩm Quân Dục yên tâm, anh ấy không hề lo lắng cho Thẩm Hi Đồng, mà chỉ sợ trong lòng Giang Thần Hi có khúc mắc gì thôi.

“Hai người có ai giải thích chuyện xem mắt đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Cố Dương hết nhìn Giang Thần Hi rồi lại nhìn Thẩm Quân Dục với vẻ mặt khó hiểu.

Hàn Dịch cũng tò mò, nhưng thấy dáng vẻ của Thần Hi thì biết chắc hẳn cũng là chuyện chẳng vui vẻ gì, vì thế tốt nhất là anh ta không nên vuốt râu hùm. Thằng nhãi Giang Thần Hi này, bình thường là một người cực kỳ dịu dàng và khiêm tốn, thế nhưng nếu ai thật sự làm cậu ấy nổi giận, thì đó chính là đánh thức sói xám trong lòng cậu ấy dậy, người đó nhất định sẽ phải khóc như chưa từng được khóc.

Cố Dương chạy đến cạnh Giang Thần Hi, dáng vẻ hoạt bát như một đứa trẻ đang tò mò, “Anh Thần Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao anh lại qua lại với Thẩm Hi Đồng?”

Giang Thần Hi nhìn cậu ta rồi cười một cái, ôn hòa thân thiết hỏi, “Muốn biết à?”

Cố Dương rất muốn gật đầu, nhưng trông thấy đôi mắt đầy ý cười của Giang Thần Hi lại chẳng tài nào gật nổi, bèn xua tay, “Thật ra em cũng không muốn biết lắm đâu.”

Nói rồi, cậu ta lại nhảy về bên cạnh Cố Khải. Hàn Dịch nhìn Cố Dương như nhìn một tên ngốc, Cố Dương trừng lại, anh không sợ thì tự đi mà hỏi.

Hàn Dịch nhìn sang chỗ khác, anh ta còn lâu mới ngốc đến thế.

Một đám đàn ông to xác không có chuyện gì làm, Hàn Dịch lấy một bộ mạt chược ra, “Nào, chơi một ván đi.”

Thẩm Quân Dục ngồi xuống trước, sau đó Cố Dương cũng ngồi xuống. Cố Khải không chơi, chỉ ngồi ở bên cạnh xem bọn họ chơi.

“Thần Hi, Hoành Dật, ba thiếu một.” Hàn Dịch gọi.

“Tôi đi ra ngoài một chút, các cậu chơi đi.” Giang Thần Hi không có hứng thú. Phó Hoành Dật ngồi vào, trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng đánh mạt chược giòn giã.

***

“Tại sao anh lại ở đây, anh theo dõi tôi?” Thẩm Hi Đồng nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt coi thường.

Giang Thần Hi nhìn cô gái trang điểm lòe loẹt trước mặt. Cô ta mặc váy dây ngắn, đi tất đen, gần như có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết thập thò, cái váy chỉ ngắn đến bắp đùi, để lộ đôi chân dài trắng nõn, mặt trang điểm đậm, môi đỏ chót, quần áo đúng chuẩn cách ăn mặc đi bar, trông hoàn toàn khác với dáng vẻ hôm xem mắt.

Nếu cô ta không chủ động xuất hiện trước mặt, cản đường thì anh ta có thể nhận ra cô ta mới là lạ đấy.

“Hôm đó tôi đã nói rồi, tôi với anh là không có khả năng, chúng ta hoàn toàn không thích hợp. Cho dù anh có đi theo tôi, giả vờ vô tình gặp được tôi thì tôi cũng sẽ không cảm thấy anh với tôi có duyên với nhau đâu.” Thẩm Hi Đồng vẫn huyên thuyên, hoàn toàn không nhận ra nét mặt của Giang Thần Hi đang càng ngày càng tối sầm xuống, hoặc có thể là trông thấy, thế nhưng cô ta cũng không quan tâm.

“Hơn nữa, ở đây không phải là nơi anh có thể chi nổi đâu. Anh vẫn là nên rời khỏi đây nhanh lên đi, miễn cho không cẩn thận lại bay mất cả tháng tiền lương đấy.” Thẩm Hi Đồng khinh thường nói.

Chỉ một giáo sư nghèo, dù điều kiện gia đình khá tốt, thế nhưng ở đây là chỗ nào chứ, người như anh ta có thể tới sao? Đúng là đồ không biết tự lượng sức.

“Cô vẫn luôn tự cho là đúng thế này sao?” Giọng nói của Giang Thần Hi rất trầm, giọng điệu lạnh băng. Anh ta cao hơn Thẩm Hi Đồng một cái đầu, lúc này đang từ trên cao nhìn xuống cô ta.

Thẩm Hi Đồng buộc phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ mặt anh ta, nhưng vì ngược sáng nên cô ta không thấy rõ nét mặt của Giang Thần Hi, chỉ cảm thấy hình như người trước mắt đang tức giận. Cô ta khinh thường cười một tiếng, chỉ cậy vào quan hệ giữa mẹ hai người đã có thể cho rằng bản thân xứng với cô ta?

Cô ta lấy một xấp tiền từ trong ví ra, huơ huơ trước mặt Giang Thần Hi, “Này, số tiền này anh cầm lấy, coi như đêm nay tôi mời anh. Sau này anh đừng xuất hiện ở chỗ này nữa, đây không phải là nơi anh có thể tới. Cũng đừng theo dõi tôi nữa, cho dù mẹ anh và mẹ tôi là bạn tốt thì tôi cũng sẽ không qua lại với anh đâu.”

Giang Thần Hi nhìn số tiền trước mặt, ước chừng khoảng hai ba nghìn, vung tay cũng thật hào phóng. Đây chính là thiên kim gia giáo nổi tiếng ở Thủ đô sao?

Anh ta nở nụ cười, mặt mũi của anh ta không tính là quá nổi bật, thế nhưng lại rất hấp dẫn, thuộc dạng càng nhìn càng thấy khí chất đàn ông, hơn nữa cả người đều toát ra phong độ của người trí thức, nên có vẻ không thích hợp với hoàn cảnh ở đây. Nhưng lúc anh ta cười rộ lên lại khiến cho người ta cảm thấy anh ta càng quyến rũ hơn.

Mắt Thẩm Hi Đồng hơi lóe lên, nhưng lập tức trở lại như thường. Cô ta buồn bực trong lòng vì vừa rồi đã bị một tên giáo sư nghèo mê hoặc, bèn ném xấp tiền trong tay lên người Giang Thần Hi, “Cầm số tiền này rồi biến đi.”

Cô ta ném thật, khiến tiền bay lả tả, rơi tán loạn xuống chân Giang Thần Hi. Anh ta ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ lên.

Thẩm Hi Đồng cúi đầu nhìn động tác của anh ta rồi cười khinh bỉ, ai cũng nói là người đọc sách thường rất cao ngạo, bây giờ xem ra cũng chỉ thế này mà thôi. Cô ta bĩu môi, định bỏ đi.

“Chờ đã.”

Giang Thần Hi lên tiếng. Thẩm Hi Đồng dừng bước, quay lại nhìn anh ta với vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Anh còn muốn gì nữa?”

Giang Thần Hi cười một tiếng, nụ cười tươi nhưng vô cùng lạnh lẽo. Anh ta kéo một người đàn ông vừa đi ngang qua rồi đặt xấp tiền vào tay đối phương, “Số tiền này là của vị tiểu thư kia đưa cho anh, mời anh đêm nay cùng vui vẻ với nhau đấy.”

Số của anh ta rất may, chỉ kéo đại một người đàn ông đã kéo trúng một tên trai bao. Gã nhìn sang Thẩm Hi Đồng, còn dừng lại ở vị trí kia trên người cô ta một chút, mắt lóe sáng, khóe miệng nở nụ cười tự cho là quyến rũ, “Rất hân hạnh được phục vụ nàng.”

Thẩm Hi Đồng tái mặt, hung dữ lườm Giang Thần Hi, “Giang Thần Hi, anh có ý gì?”

Có điều, Giang Thần Hi còn chẳng thèm nhìn cô ta, mà lại nghênh ngang bỏ đi.


Thẩm Hi Đồng đâu chịu bị thua thiệt như vậy, muốn đuổi theo. Nhưng một bàn tay bỗng vòng qua eo cô ta, hơi thở đàn ông xa lạ phả vào cô ta, mang theo mùi son phấn nồng nặc.

“Vị tiểu thư này, đêm nay đẹp trời như thế, em muốn ở chỗ nào, muốn tư thế nào, anh đều chiều em cả đấy, bảo đảm sẽ thoả mãn em.” Người đàn ông kia nói năng mập mờ, thậm chí còn lè lưỡi liếm lên vành tai Thẩm Hi Đồng một cái.

Thẩm Hi Đồng cứng người, lập tức dùng hết sức đẩy gã ra, sau đó đưa tay tát lên mặt gã, “Cút ngay cho tao.” Cảm nhận được sự ướt át trên tai, dạ dày liền bị cuộn lên, khiến cô ta thấy vô cùng buồn nôn.

Cô ta đẩy rất mạnh, người đàn ông đó không ngờ cô gái này vừa mở miệng ra đã động tay động chân nên bị tát một cái. Gã lập tức nổi giận, nghề này của bọn họ chính là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, nếu khuôn mặt bị thương thì khác nào chén cơm của gã bị đạp đổ.

“Đồ đàn bà thối tha, dám đánh tao.”

Người nọ vừa nổi khùng lên, Thẩm Hi Đồng liền mềm nhũn cả người. Thấy đối phương cao to khỏe mạnh, trong lòng cô ta rất lo lắng, sợ đối phương sẽ đánh trả. Dù sao cô ta cũng chỉ là phụ nữ, nếu như đối phương muốn đánh thật thì cô ta đâu phải là đối thủ của gã.

“Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám ra tay thì anh sẽ không được yên thân đâu.” Thấy đối phương giơ tay lên, Thẩm Hi Đồng liền hét lên.

“Đánh mày, đánh mày là còn nhẹ đấy.” Cái tát của gã đàn ông sắp giáng xuống.

“Chờ một chút.” Thẩm Hi Đồng quát, tay của gã liền khựng lại.

“Chẳng phải muốn tiền thôi sao? Tôi có tiền.” Thẩm Hi Đồng mở ví ra, lấy thêm một xấp tiền từ bên trong, cũng không thèm nhìn đã ném lên người gã, “Cầm đi, cầm tiền rồi cút ngay cho tôi.”

Số tiền này còn nhiều hơn số tiền Giang Thần Hi vừa đưa cho gã. Gã đàn ông hài lòng, cầm tiền rồi đi, trước khi đi còn không quên quay đầu cười quyến rũ với Thẩm Hi Đồng, “Người đẹp, anh là Khải Thụy, rất hay đến đây, nếu cần gì thì lúc nào cũng có thể tìm anh, anh... giỏi lắm đấy.” Trên mặt của gã đánh phấn, hình như trên môi cũng thoa son, nên cười lên trông rất giống giả gái.

Thẩm Hi Đồng không nhịn được nữa, lập tức chạy đến phòng vệ sinh điên cuồng nôn một trận. Nôn xong, cô ta dùng tay hất nước lên mặt, rửa đi rửa lại cho đến khi tai đỏ ửng lên mới dừng lại.

Lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trôi hết, chì kẻ mắt cũng chảy xuống thành những vệt đen trên mặt, thoạt nhìn trông rất đáng sợ.

Cô ta lấy khăn ướt từ trong túi xách ra lau mặt rồi trang điểm lại. Tuy đã rạng rỡ trở lại, nhưng cơn giận ở trong lòng cô ta vẫn không sao giảm bớt.

Giang Thần Hi, anh đợi đấy cho tôi.

Bởi vì động tác ban nãy nên trước áo cô ta đã ướt một vùng lớn. Dù trang phục của cô ta là màu đen nhưng lại rất mỏng, lúc này bị ướt nên dán chặt vào người cô ta, tạo thành đường cong mê hoặc.

Thẩm Hi Đồng cũng không thèm để ý, nhìn mình trong gương, gật đầu hài lòng, rồi lắc mông đi ra sàn nhảy.

Thẩm Hi Đồng uốn éo điên cuồng trong sàn nhảy với một người đàn ông xa lạ bằng tư thế mập mờ, không hề quan tâm đến đôi tay đang sờ mó trên eo và ngực cô ta, vẻ mặt đầy mê say.

Cô ta thích được đàn ông vờn quanh thế này, cảm giác thật giống một ngôi sao đang được fans vây quanh.

Thật ra cô ta rất ghét bị những quy tắc cứng nhắc của nhà họ Thẩm gò bó. Vì hình tượng của bản thân, ngay cả cười cô ta cũng phải giả vờ sao cho đoan trang nhã nhặn, xinh đẹp nhưng vẫn đúng mực, để giữ gìn tác phong và dáng vẻ của một thiên kim gia giáo, chứ đừng nói đến chuyện trang điểm đậm, ăn mặc hở hang xuất hiện trước mặt người ngoài thế này.

Nhưng cô ta lại không thể đánh mất danh phận tiểu thư nhà họ Thẩm được, bởi vì trong lòng cô ta biết rõ rằng nếu không có nhà họ Thẩm thì cô ta chẳng là cái gì, cũng chẳng có cái gì cả.

Vì thế, cô ta chỉ có thể thỉnh thoảng đến hộp đêm vui vẻ, buông thả một chút.

Thế nhưng dù đến hộp đêm chơi, cô ta cũng phải đánh một lớp phấn thật dày lên mặt mình, trang điểm thật đậm, để bảo đảm mình không bị người khác nhận ra.

Có người sờ soạng ngực cô ta. Thẩm Hi Đồng cười cười, đưa tay vỗ lên cơ bắp trước ngực của người đàn ông đối diện, ném cho đối phương một ánh mắt nóng rực.

Cô thích đàn ông lực lưỡng, chứ không phải loại thư sinh mặt hoa da phấn như tên vừa gặp ban nãy, ví dụ như Phó Hoành Dật, hoặc như người đàn ông trước mắt này.

***

“Thần Hi, cậu vừa làm gì mà vẻ mặt lại khó coi vậy?” Hàn Dịch thấy Giang Thần Hi vào liền hỏi.

Giang Thần Hi ngồi xuống ghế sô-pha, cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, lạnh lùng đáp, “Gặp phải một con ả điên tự cho là đúng.”

Hàn Dịch mập mờ cười, “Là phụ nữ điên à, Thần Hi, sức hấp dẫn của cậu lớn thật đấy.”

Giang Thần Hi quét mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh như băng, “Đêm nay thắng rồi?”

Hàn Dịch cười đắc ý, “Đương nhiên rồi.” Rõ ràng là Phó Hoành Dật không chuyên tâm chơi bài, hoàn toàn không để ý đến chuyện thắng thua, nên đương nhiên anh là người thắng đậm nhất rồi.

Giang Thần Hi đi đến, vỗ vai Phó Hoành Dật, “Để tôi chơi một hai ván đi.”

Phó Hoành Dật từ đầu chỉ tham gia để đủ người nên lập tức nhường chỗ cho Giang Thần Hi.

“Này, Thần Hi, hôm nay đến nộp tiền cho anh đây sao?” Hàn Dịch huýt sáo một tiếng.

Giang Thần Hi không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng.

Thẩm Quân Dục nhìn thoáng qua Hàn Dịch, bình thường chẳng phải rất khôn khéo sao, vậy mà bây giờ lại bắt đầu giả điên, không nhận ra tâm trạng của Giang Thần Hi không tốt à?

“Thần Hi, anh đây đâu đắc tội với cậu mà cậu lại ra tay ác độc như vậy?” Hàn Dịch sau khi thua năm ván liên tiếp, cuối cùng cũng xanh mặt, tức giận kêu oai oái.

Giang Thần Hi gom chỗ thẻ bạc trước mặt Hàn Dịch về phía mình, nhìn đống thẻ bạc cao ngất trước mắt, tâm trạng buồn bực vừa rồi cũng vơi đi đôi chút, ánh mắt nhìn Hàn Dịch cũng chứa ý cười.

“Cậu không có đắc tội với tôi, nhưng dạo này tôi thiếu tiền, cho nên muốn kiếm ít tiền lẻ thôi.”

Mặt Hàn Dịch tái xanh, cậu không có tiền? Định lừa quỷ chắc? Người khác không biết, nhưng tôi còn có thể không biết sao? Bề ngoài thì là một giáo sư đại học, nhưng trên thực tế lại là một thương nhân bản lĩnh đầy mình, Giang Thần Hi cậu đứng thứ hai, thì Hàn Dịch tôi cũng chẳng dám nhận vị trí thứ nhất, chỉ e tài sản nhà tôi còn không nhiều bằng của Giang Thần Hi cậu ấy chứ.

Giang Thần Hi điềm nhiên bình tĩnh cất thẻ bạc trước mặt đi, “Cũng muộn rồi, tôi về trước đây.”

“Thắng rồi liền muốn chạy? Giang Thần Hi, cậu là tên khốn kiếp.” Hàn Dịch mắng chửi ầm ĩ.

Phó Hoành Dật cũng đứng dậy theo, “Tôi cũng về luôn đây.” Anh cầm điện thoại di động, hình như đang gửi tin nhắn, còn gửi cho ai thì không cần nói mọi người cũng biết.

“Tôi cũng phải về rồi, về muộn quá không tiện ăn nói với ba tôi.” Thẩm Quân Dục đứng dậy, cầm áo khoác của mình lên.

Hàn Dịch lườm mấy người đòi về, được ba giây thì cũng ném đống bài mạt chược trong tay xuống bàn, “Các cậu đều về hết, một mình tôi còn chơi gì nữa. Đi đi, về nhà mà tìm mẹ các cậu đi.”

Cố Dương và Cố Khải suy nghĩ một chút rồi cũng đứng dậy về theo.

“Này, Quân Dục, người kia có phải là em gái cậu không?” Hàn Dịch vô tình nhìn xuống dưới tầng, sau đó liền kéo Thẩm Quân Dục lại, chỉ vào một người trong sàn nhảy dưới tầng rồi hỏi.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!