Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

“Tôi đâu có.” Hàn Dịch giải thích, nhưng trong mắt lại hiện chút chột dạ. Ừm, nửa đêm hôm qua, lúc nhìn khuôn mặt khi ngủ của Vu Hiểu Huyên, ma xui quỷ khiến nên quả thật anh làm vài chuyện. Đúng, chỉ vài chuyện! Nhưng con bé này ngủ sâu như vậy, có lẽ không biết đâu.

“Anh cởi đồ của tôi.” Vu Hiểu Huyên lên án.

“Tối qua cô uống trộm rượu của tôi, còn nôn lên người tôi và cô, tôi không thay đồ cho cô thì chẳng lẽ cô định cứ mặc như vậy một đêm?”

Tiếng khóc của Vu Hiểu Huyên nhỏ hơn một chút, hình như nhớ ra một chút, vẻ mặt đầy ghét bỏ, mặc quần áo dính bãi nôn ngủ một đêm? Cô chỉ tưởng tượng thôi mà dạ dày đã cồn cào rồi.

“Vậy… vậy anh có thể gọi dì giúp việc đến thay cho tôi cơ mà.”

Hàn Dịch cười lạnh, “Chị gái ơi, tôi ở một mình, lấy đâu ra dì giúp việc?”

Anh gọi ai là chị gái? Anh mới là chị gái, cả nhà anh là chị gái! Vu Hiểu Huyên oán hận.

“Chẳng phải người có tiền đều mời dì giúp việc sao?” Vu Hiểu Huyên nói.

“Ai nói với cô rằng kẻ có tiền thì nhất định phải mời dì giúp việc?” Anh ta không thích có người lạ trong nhà nên không thuê giúp việc, chỉ thuê người đến quét dọn nhà vào khung giờ nhất định mà thôi.


“Nhưng dù vậy thì anh cũng không thể thay đồ cho tôi. Dù sao cũng là anh ức hiếp tôi…” Vu Hiểu Huyên ăn vạ, cô là con gái, chẳng lẽ Hàn Dịch nhường cô một chút không được sao?

Hàn Dịch: “...”

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Vu Hiểu Huyên nghẹn lời, làm sao cô biết được bản thân muốn như thế nào? Cô chỉ uất ức vì nghĩ có thể cô uống say rồi bị người này sàm sỡ thôi, bây giờ Hàn Dịch hỏi như vậy đúng là hỏi khó cô rồi.

Suy nghĩ một chút, Vu Hiểu Huyên nói: “Anh… anh lấy cho tôi một bộ đồ để thay trước đã.” Bây giờ cô vẫn đang mặc áo choàng tắm, rất không không thoải mái.

“Trong nhà không có đồ của phụ nữ, chỉ có đồ của tôi, cô lấy không?”

“… Lấy.”

Hàn Dịch đi ra ngoài, chỉ một lát sau đã cầm một bộ quần áo đi vào, ném lên giường, “Đây đều là đồ mới cả, tôi chưa từng mặc đâu.” Nói rồi anh lại đi ra ngoài.

Đến khi cửa bị đóng lại, Vu Hiểu Huyên mới xuống giường, khóa trái cửa lại.

Hàn Dịch đưa cho cô một bộ đồ thể thao, dáng người anh cao lớn nên cô mặc bộ đồ này cứ như trẻ con mặc trộm đồ của người lớn. Cô nhìn mình trong gương, nhíu mày, xắn tay áo lên.

Hàn Dịch ở ngoài gõ cửa.

“Chuyện gì?” Giọng Vu Hiểu Huyên đầy cảnh giác.

“Trong nhà tắm có đồ vệ sinh cá nhân, rửa mặt xong thì tự đi ra.” Hàn Dịch đứng ngoài cửa nói, sau đó nhấc chân rời đi.

Vu Hiểu Huyên thở dài một hơi, cảm thấy mình thần hồn nát thần tính. Tình hình tối qua như vậy mà người ta còn không làm gì, lúc này hình như cô không cần lo lắng.

Nghĩ thông suốt rồi, Vu Hiểu Huyên liền an tâm, chuyện Hàn Dịch giúp cô thay đồ đã bị cô ném ra sau đầu.

Vu Hiểu Huyên rửa mặt xong đi ra. Hàn Dịch đang ngồi ăn sáng. Anh mặc áo sơmi màu hồng, kết hợp với chiếc quần tây, không thắt cà vạt, hai cúc áo trên cùng tháo ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Ánh mắt của Vu Hiểu Huyên nhìn về vết cắn màu đỏ trên cổ anh.


Cô có chút ấn tượng với chuyện tối qua, biết vết cắn từ đâu mà có nên mặt hơi nóng lên.

Hàn Dịch nhìn Vu Hiểu Huyên, sau đó thu mắt lại, đơ mặt hỏi: “Không ăn?”

Vu Hiểu Huyên đã đói bụng từ lâu, thấy trên bàn có bữa sáng thì dĩ nhiên là muốn ăn, nhưng Hàn Dịch chưa mở miệng mời nên cô hơi ngại. Bây giờ anh vừa nói, cô lập tức hớn hở ngồi xuống, cầm một bắp ngô lên gặm.

Bữa sáng này có lẽ được Hàn Dịch gọi đặt đồ, mùi vị rất ngon.

Vu Hiểu Huyên ăn đến nỗi mặt mày hớn hở, quên hết chuyện không vui buổi sáng, nhìn Hàn Dịch cũng thuận mắt hơn một chút. Mặc dù người này đôi khi rất đáng ghét, nhưng cũng có ưu điểm, ít nhất là... vẫn rất quân tử.

Hàn Dịch vẫn luôn liếc Vu Hiểu Huyên, thấy vẻ mặt thỏa mãn khi được ăn của cô thì trong mắt hiện ý cười, đúng là cái người dễ thỏa mãn.

“Vu Hiểu Huyên, tôi thật không hiểu, tốt xấu gì tôi cũng là ông chủ của cô, cho dù cô không nịnh hót tôi thì ít nhất cũng phải lễ độ tôn trọng chứ. Sao cô thấy tôi là lại như thấy kẻ thù thế?” Hàn Dịch nghĩ mãi không ra. Anh đã ăn sáng xong, bèn nhìn người đang ứa nước bọt trước mắt rồi hỏi.

Nghe Hàn Dịch hỏi, Vu Hiểu Huyên trả lời không hề suy nghĩ, “Vì anh là tên đàn ông cặn bã, làm người ta lớn bụng xong không chịu trách nhiệm, đồ cặn bã mà ai ai cũng phải tiêu diệt.”

Hàn Dịch đen mặt, quả nhiên là vì chuyện này, nhưng anh rất oan ức mà. Đúng là anh có qua lại với cô gái đó một thời gian, nhưng anh thề với trời rằng đứa con trong bụng cô ta không phải của anh. Mặc dù có một buổi tối anh uống say, ngủ cùng người phụ nữ đó một đêm, nhưng anh tự hiểu rõ cơ thể mình, biết mình có làm hay không. Lúc còn qua lại với anh, người phụ nữ đó còn mờ ám với một người đàn ông khác. Sau này biết được, anh đã bỏ cô ta không chút do dự. Ai ngờ một tháng sau, cô ta lại tìm đến, nói đã mang thai con của anh, chính anh còn phải kêu oan đấy.

Nhưng chuyện này có thể nói với Vu Hiểu Huyên sao? Nói rằng anh đường đường là Hàn thiếu mà lại bị người ta cắm sừng, suýt phải đổ vỏ?

Có đánh chết anh cũng không nói.


Hàn thiếu mất hứng, mặt đen sạm lại, sau đó phất tay bỏ đi.

Vu Hiểu Huyên bĩu môi, chỉ cho là anh thẹn quá hóa giận. Cô nhìn theo bóng lưng của Hàn Dịch, lắc đầu rồi tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Đúng vào lúc này thì chuông cửa vang lên. Vu Hiểu Huyên vốn định gọi Hàn Dịch ra mở cửa, nhưng thấy cửa phòng đóng chặt, lại nghĩ đến khuôn mặt đen thui của Hàn Dịch, cô bèn đứng dậy.

Người gõ cửa là một người đàn ông, Vu Hiểu Huyên cảm thấy anh ta hơi quen mắt, sau đó mới nhớ ra đây là trợ lý của Hàn Dịch mà cô đã từng gặp trong công ty.

Trợ lý thấy Vu Hiểu Huyên thì ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra mặt mà chỉ mỉm cười nói: “Cô Vu, đây là quần áo mà tổng giám đốc bảo tôi đưa cho cô, được mua theo size của cô.” Nói rồi, anh ta đưa một cái túi cho Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên nhận lấy, lại nghe trợ lý nói tiếp, “Tổng giám đốc nói đã xin Lynda cho cô nghỉ rồi. Buổi chiều cô đến cũng được. Công ty còn có việc, tôi đi trước. Cô Vu, hẹn gặp lại.”

Vu Hiểu Huyên ngơ ngác đứng nhìn theo bóng lưng của trợ lý, vẫn chưa kịp hồi hồn. Cô nhìn cái túi trong tay, thấy quả thật là một bộ đồ nữ, bèn lắc đầu, đóng cửa rồi vào phòng ngủ thay quần áo.

Quả nhiên là mua theo size của cô, rất vừa vặn. Nhưng sao trợ lý biết size của cô?

Tất nhiên là trợ lý không biết size của cô, nhưng Hàn Dịch biết, vì tối qua thay đồ cho cô, không cẩn thận nên anh đã thấy được.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!