Đại học nghỉ hè sẽ không có bài tập hè nhưng phải đi thực tập. Thật ra Khưu Thiên cũng không quá rõ khoa Kỹ thuật thì có thể thực tập gì, tới công viên giải trí làm nhân viên bảo dưỡng máy móc chăng?
Với sinh viên chuyên ngành Kỹ thuật Cơ khí như Khưu Thiên thì những công việc làm chung với máy tiện thường là những công việc phù hợp để thực tập. Trước lúc về cậu đã tìm và gửi đơn xin thực tập tại một vài nhà máy ở khu vực ngoại thành.
Sau này mẹ cậu, bà Lôi Hoa, biết được còn cười chọc, bảo cậu tới nhà máy làm thợ máy nho nhỏ.
“Con không phải thợ máy nho nhỏ nhé.” Khưu Thiên kiên nhẫn giải thích với bà, “Con có đi làm cũng là nhân sự kỹ thuật cấp cao, là kỹ sư đó mẹ biết chưa. Người ta còn phải gọi con là kỹ sư Khưu đấy.”
Khưu Lôi Hoa cười khịa: “Kỹ sư Khưu luôn cơ à. Nhóc con mới mấy tuổi đầu, lông còn chưa dài hết đâu đấy.”
Khưu Thiên đến cạn lời, cũng ngại phản bác lại câu “lông còn chưa dài hết” của Khưu Lôi Hoa. Hôm nay Khưu Lôi Hoa mua về rất nhiều đồ ăn. Ba người quây quần bên bàn ăn cùng nhặt đậu que, bà nội Tảo Nương vui vẻ nhìn cháu trai mình.
“Con có hẹn bạn học nào đi chơi không?” Đột nhiên Khưu Lôi Hoa hỏi. Bà và Tảo Nương vốn đã quen cuộc sống chỉ có hai người, giờ thêm thằng con trai lớn về thì thật ra cũng thấy có chút không được tiện lắm, mới nghỉ hè chưa được mấy ngày đã giục Khưu Thiên đi chơi rồi.
Bàn tay đang nhặt đậu que của Khưu Thiên hơi khựng lại. Cậu không rõ ý mẹ, hỏi: “Con đi chơi với ai cơ?”
Khưu Lôi Hoa: “Thì tùy con. Mẹ nhớ không phải có cậu nhóc gì tên Đậu Đỏ học cùng lớp cũng thi vào chung trường đại học với con đó sao.”
Khưu Thiên thở dài: “Người ta tên là Hạ Nam Quân, mẹ đừng có gọi lung tung chứ.”
Khưu Lôi Hoa trợn mắt: “Nhũ danh của nhóc đó không phải Đậu Đỏ sao? Gọi nhũ danh thì sao nào? Con lớn tướng từng này rồi không phải cũng vẫn gọi Đu Đu đó sao, chả liên quan.”
Khưu Thiên: “…… Mẹ cũng đừng gọi con là Đu Đu nữa đi mà.”
Từ sau khi nghỉ hè tới giờ, Hạ Nam Quân thật sự chưa hề liên lạc với cậu lần nào. Hai người họ thậm chí còn không được cùng đi tàu cao tốc về quê như Mạc Đồ Đồ nói, gần như là người trước kẻ sau. Khưu Thiên về nhà được tầm hai, ba ngày thì mới thấy có không ít người tag tên Hạ Nam Quân, rủ hắn đi chơi trong nhóm chat của lớp cấp Ba hồi trước.
Trước đây đã từng nói qua, Hạ Nam Quân không giống cậu. Người này có cả một dàn đàn em, ai ai cũng trung thành, tận tâm, chỉ mong mỗi năm đều có thể xếp hàng dâng hương, dập đầu với hắn.
Khưu Thiên lướt xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, phát hiện tuy có rất nhiều người hỏi Hạ Nam Quân nhưng chính chủ lại trả lời rất ít, kêu mình bận rồi, rất mệt mỏi, đừng làm phiền hắn.
Có cậu đàn em còn trêu hắn, bảo: “Anh Nam như này là có bô rồi.”
(Bô: tiếng Trung là “马子”, là tiếng lóng của giới xã hội đen Hongkong dùng để chỉ bạn gái, có ngụ ý coi thường, không tôn trọng)
Hạ Nam Quân không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ coi như không nhìn thấy.
Khưu Lôi Hoa kêu Khưu Thiên ra ngoài chơi thật sự không phải nói miệng cho vui. Trước giờ bà luôn theo tác phong nhanh gọn lẹ, ngày trước có thể gọi Khưu Thiên là “Đu Đu” trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường thì bây giờ bà cũng có thể giúp cậu tra danh sách bạn học cấp Ba rồi gọi điện rủ rê từng người một.
Một sáng nọ, khi Khưu Thiên tỉnh dậy, phát hiện Hạ Nam Quân đang ngồi ở phòng khách nhà cậu xem TV, cậu còn tưởng mình đang mơ.
“Sớm.” Hạ Nam Quân chào cậu rồi nói, “Mẹ cậu đi làm rồi.”
Khưu Thiên quay qua nhìn bà nội. Tảo Nương tuy đã có tuổi nhưng mắt thẩm mỹ vẫn ổn, cực thích mấy người đẹp trai. Bà ngồi bên cạnh Hạ Nam Quân, nháy mắt ra hiệu với cháu trai mình, “Lôi Hoa kêu bạn này qua chơi với cháu đấy.”
Khưu Thiên cảm thấy mọi chuyện quá đỗi kỳ dị: “Mẹ cháu kêu một mình cậu ấy thôi ạ?”
Hạ Nam Quân đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Cậu còn muốn kêu thêm ai nữa?”
Khưu Thiên nghẹn họng, nghĩ thầm: Chuyện cậu tới đây cũng không bình thường đâu. Sao cậu lại nhận lời vậy hả?!
Tảo Nương nói như thể lẽ hiển nhiên: “Đậu Đỏ đẹp trai lắm. Người đẹp trai nên chơi chung với người đẹp trai.”
Khưu Thiên: “…….”
Sau đó Tảo Nương còn rất nghiêm túc bổ sung thêm một cậu: “Đu Đu, cháu cũng đẹp trai đó.”