Bên này sau khi Ôn Thiếu Hoa rời khỏi phòng Hàn Thiên liền một mạch bỏ đi, hắn bỏ đi không phải vì hắn cảm thấy giận ai cả, chỉ là hắn tự giận chính bản thân mình. Nếu hôm nay không có Hiểu Hiểu nhắc nhở thì thật sự hắn không biết kết cục mà hắn tạo ra sẽ đi xa đến dường nào.
Hắn chính là sợ bản thân mình đạp đổ hạnh phúc của người khác. Từ nhỏ hắn đã rất cô đơn lắm nên lúc nào hắn ước mong một lần trong đời hắn tìm được hạnh phúc thật sự nhưng chưa bao giờ có được.
Chỉ sau này khi gặp được Hàn Thiên tuy thời gian ở cùng nhau của cả hai không dài lắm nhưng nó đủ để hắn cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi có một người bênh cạnh mình cùng mình trãi qua hết tất cả những cung bật cảm xúc là như thế nào.
Yêu Tô Niệm hắn không dám nói bởi vì hắn tự mặc định trong lòng mình, rồi cũng sẽ có một ngày Tô Niệm cũng sẽ bỏ hắn đi như cái cách mà Hàn Thiên từng làm vậy.
Hắn không dám hi vọng vì hắn nghĩ bản thân mình không đủ tư cách ấy. Cuộc đời hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được một người yêu thương hắn thật lòng cả.
Ôn Thiếu Hoa theo thói quen lại tìm một góc tối co mình mà ngồi trong đó, hắn lặng lẽ trách móc bản thân.
"Kẹo nhé!"
Hiểu Hiểu vẫn như lần trước đứng trước mặt Ôn Thiếu Hoa xòe bàn tay chứa đầy kẹo của mình ra nhìn hắn.
Ôn Thiếu Hoa hắn lúc không được vui luôn tìm đến một góc tối ít người qua lại để ổn định tâm trạng vì hắn không muốn ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình cả. Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại của những kẻ qua đường nhìn lấy mình.
Nhưng đối với Hiểu Hiểu hắn lại không có cảm giác bài xích hay cự tiệt cô.
Có lẽ vì cô khác so với những kẻ khác. Cô không dùng ánh mắt thương hại mà nhìn hắn. Cô chỉ dùng chính câu chuyện của mình để khiến hắn hiểu ra mà thôi, có lẽ vì cô và hắn cùng là những kẻ đơn phương, nên có sự đồng điệu trong tâm hồn của nhau chăng?
Ôn Thiếu Hoa ngước nhìn Hiểu Hiểu, sau đó cũng vui vẻ lấy trong tay cô một cục kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng mà tận hưởng hương vị của nó.
Hiểu Hiểu ngồi xuống cạnh Ôn Thiếu Hoa, cũng tiện tay bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng. Hài lòng mỉm cười.
"Thật ngọt"
"Không phải kẹo cho dù có ngọt đến mấy đi nữa nhưng ngậm một lúc cũng sẽ tan hết hay sao? Khi đó cũng chẳng còn vị ngọt nào vương ở khoang miệng cả, lúc này chúng ta lại cảm thấy thật nhạt, nhạt đến một cách vô vị"
Ôn Thiếu Hoa nghiêng đầu thắc mắc nhìn Hiểu Hiểu. Hắn như muốn nói rằng đối với hắn chẳng có gì là mãi mãi cả.
Hiểu Hiểu không ngờ rằng trong mắt Ôn Thiếu Hoa hắn luôn nhìn mọi thứ theo một cách tiêu cực đến đáng thương như thế.
"Thay vì để nó tan đi thì trước lúc đó chúng ta chỉ cần ngậm thêm một cục nữa, vậy không phải vẫn duy trì được vị ngọt tiếp sao?"
Hiểu Hiểu bóc vỏ thêm một cục kẹo bỏ vào miệng mình. Ôn Thiếu Hoa bên cạnh lúc này chỉ im lặng quan sát từng hành động lời nói của Hiểu Hiểu.
"Tình cảm giữa Hàn Thiên và Tô Niệm cũng thế thôi, thay vì chúng ta tìm cách thử thách họ chi bằng cứ để họ tự mình vun đắp cho nhau không phải tốt hơn sao?"
"Hơn nữa nhìn chị ấy đau lòng, Hàn Thiên cũng không mấy vui vẻ đâu. Khổ nhau như thế một lần đã đủ lắm rồi"
"Tôi cảm thấy anh cũng đã làm rất tốt rồi mà, đừng tự trách bản thân mình như thế"
Ôn Thiếu Hoa nhìn chăm chăm Hiểu Hiểu, lần đầu tiên có một người nói với hắn rằng hắn làm tốt một việc gì đó.
Bao năm qua hắn cố gắng như thế chỉ mong người ta công nhận hắn mà thôi, nhưng chưa một ai công nhận hắn thật sự cả, hắn nhận ra cô bé này cũng khá ấm áp đó chứ, cách suy nghĩ cũng rất trưởng thành lại rất hiểu chuyện và đặc biệt rất thấu lòng người. Hắn tự nhiên lại muốn biết thêm chút gì đó về cô.
"Sau này cô dự tính thế nào?"
"Tôi thì dự tính thế nào được nữa chứ?"
"Tôi đâu có nơi nào để đi ngoài chỗ của Hàn Thiên"
Bỗng nhiên một câu hỏi thôi thúc trong lòng Ôn Thiếu Hoa, hắn muốn hỏi cô, cũng muốn có câu trả lời cho lòng mình.
"Cô có muốn tìm lại gia đình mình hay không?"
Hiểu Hiểu đôi ba giây lúng túng, việc này cô cũng từng nghĩ qua rồi, nhưng vẫn không đủ can đảm để trả lời, bây giờ lại có người hỏi cô. Cô trả lời thế nào đây?