Đến trước cửa thư phòng, Hiểu Hiểu bẽn lẽn mà dừng lại bước chân, nhớ lần trước cô tự ý xông vào nơi này liền bị Hàn Thiên mắng cho một trận té tát, từ đó cô không còn dám tự ý ra vào nơi này nữa.
Nhưng không nói thì không được, một lát Tô Niệm mà vào chắc chắc cô sẽ không còn cơ hội.
Bạo gan, Hiểu Hiểu gõ cửa phòng.
Hàn Thiên bên trong nghe tiếng cửa liên hồi khó chịu.
"Vào đi"
Hiểu Hiểu mở cửa nhảy cẩn vào, đi lại ghế sofa ngồi xuống. Tay đập đập vào khoảng trống trên ghế.
"Anh qua đây nói chuyện với em lát. Nói xong em đi liền"
Vào cũng cho vào rồi, Hàn Thiên đành phải đi lại chỗ Hiểu Hiểu ngồi xuống nghe xem có việc gì quan trọng.
"Anh xem đi"
Hiểu Hiểu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Hàn Thiên. Đúng vậy, chính là chiếc hộp hôm qua Hiểu Hiểu lấy cắp từ chỗ của Tô Niệm.
Tuy nghi ngờ nhưng rồi Hàn Thiên vẫn mở chiếc hộp đó ra, mày anh cau lại trông rất khó coi, dáng vẻ ngạc nhiên đến sửng người, chẳng khác lúc Hiểu Hiểu nhìn thấy vật bên trong là mấy.
Vật này chính là chiếc nhẫn được Tô Niệm cất giữ hôm mới bước vào ngôi nhà này.
Tay Hàn Thiên bắt đầu run run không vững, Hiểu Hiểu liền nắm lấy bàn tay Hàn Thiên trấn an, nhưng rồi lại bị anh gỡ ra, tơ máu dày đặt bao trùm lấy ánh mắt Hàn Thiên.
"Em muốn nói điều gì?"
"Hàn Thiên, anh biết chiếc nhẫn này là vật gia truyền của người kế thừa Song Long mà. Năm đó sau khi sự việc xảy ra, chiếc nhẫn này cũng liền biến mất"
"Hôm nay, em lại tìm thấy nó trong phòng riêng của Tô Niệm. Điều này có nghĩa Tô Niệm chính là đứa bé năm đó, Mộc Nhiên"
"Năm đó cô ta mười tuổi rồi, chắc chắn ít nhiều phải biết đến cái chết của cha mẹ mình. Cô ta tiếp cận anh khả năng chỉ có báo thù mà thôi. Cô ta không hề yêu thương gì anh cả"
Lời nói của Hiểu Hiểu đúng là đánh thẳng vào trong thâm tâm đang run rẩy của Hàn Thiên, thật ra Hàn Thiên không ngốc, manh mối nhỏ lẻ có đầy đó, sao anh không biết được, chỉ là anh vẫn không thể chấp nhận càng không thể nào vạch mặt Tô Niệm.
"Hiểu Hiểu, em đừng ngồi đây đón già đón non nữa. Một chiếc nhẫn không thể nói lên được điều gì cả"
"Anh nhắc em nhớ, thứ nhất không được tự ý đụng chạm vào đồ của Niệm Niệm khi chưa được sự cho phép của cô ấy, thứ hai em không có bất cứ quyền gì ngồi ở đây nghi ngờ, xúc phạm hay chất vấn Niệm Niệm cả"
Hiểu Hiểu như không tin vào những gì mình vừa nghe được. Rõ ràng cô ta là người có ý đồ xấu, Hiểu Hiểu đang giúp anh. Nào ngờ Hàn Thiên lại không phân biệt phải trái còn ở đây trách ngược lại cô.
Hiểu Hiểu hô hấp khó khăn, trợn tròn mắt ngạc nhiên, bực nhọc lấy tay phất phất trước mặt để hạ quả.
"Lời cha Hàn quả là không sai, cô ta cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì rồi? Chứng cứ rành rành ra đó mà anh vẫn một mực bảo vệ cô ta.
"Anh có từng nghĩ đến một ngày cô ta sẽ tự tay giết chết anh không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
3. [Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
4. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
=====================================
Còn quan trọng nữa sao?
Vốn dĩ bây giờ Hàn Thiên anh đã quen với sự có mặt của Tô Niệm trong cuộc sống của mình rồi. Nếu một ngày không còn thấy hình bóng của cô thì dù có sống, đối với anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.
"Đó là việc riêng giữa anh và Niệm Niệm"
"Dù cô ấy có giết chết anh thì em cũng chẳng có quyền gì để xen vào cả"
Hiểu Hiểu đúng là tức điên với con người cố chấp này mà. Cô nghiêng đầu nhìn thẳng Hàn Thiên.
"Hàn Thiên, anh điên rồi"
"Cuối cùng em cũng đã hiểu tại sao năm xưa cha Hàn lại có thể đưa ra một quy tắc vô lí như vậy"
"Yêu một người mà đến ngay cả tính mạng của mình còn không cần"
"Như vậy có đáng không?"