Vừa bước vào trong, ánh mắt Tô Niệm tròn xoe dán chặt lên một người đàn ông trong bộ tây trang lịch lãm, người như thế này đúng là cô chưa từng được nhìn thấy qua bao giờ, khuôn mặt anh tuấn, tao nhã, hoàn mĩ đến từng chi tiết, nhìn anh chẳng khác nào một kiệt tác nhân gian. Nhưng anh ta có vẻ không dễ gần chút nào. Thế mà tim cô lại có chút dao động bởi gương mặt đó mất rồi.
Thấy cô gái cứ mãi đứng đó dùng đôi mắt ngây ngô hướng về phía mình, đôi mắt hoa đào nheo lại hứng thú nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Trên môi liền treo ý cười.
Xem ra lời bà ta nói cũng đáng tin, hắn phải thừa nhận rằng cô đẹp tựa tiên nữ vậy, nhưng cô ta như thế này không phải là đang quyến rũ hắn sao? Từ cách ăn mặc, trang điểm,... có vẻ rất thuần khiết trong sáng, xem ra cũng rất biết cách chăm sóc bản thân. Nhưng mẹ cô ta cũng chẳng phải dạng đàn bà đứng đắn gì, vậy con gái bà ta chắc cũng chỉ là loại phụ nữ rẻ tiền như bà ta mà thôi.
"Qua đây"
Thấy người đàn ông ngồi đó chỉ tay về phía mình ra hiệu,Tô Niệm liền giật mình thu lại ánh mắt vừa rồi của mình. Bây giờ cô mới để ý đến xung quanh.
"Á"
Tiếng la vang lên phá vỡ bầu không khí ma mị trong căn phòng, người Tô Niệm run lên sợ hãi, khuôn mặt bắt đầu biến sắc đến tái xanh, đôi mắt cứ thế đỏ hết cả lên láo liên xung quanh tìm điểm tựa. Đôi chân cô sắp không trụ nổi nữa rồi, đôi giày này cao quá.
Hàn Thiên ngồi đó thư thái chiêm ngưỡng dáng vẻ của cô, không soát một biểu cảm nào. Cô ta cũng biết sợ sao? Không phải loại gái suốt ngày ở quán rượu sẽ thường xuyên thấy những cảnh này sao? Có cần phản ứng dữ dội như thế không? Diễn cho ai xem? Hắn sao?
Tô Niệm nhìn người ngồi ở chiếc ghế sắt kia, khắp nơi đều là máu đến nổi cô không thể nhìn rõ mặt của anh ta nữa rồi, dưới sàng còn có một ngón tay, một vũng máu lớn, mùi máu tanh khiến cô sợ hãi, nhưng nó cứ thế sộc thẳng vào mũi cô đến mức muốn nôn hết chúng ra mà thôi, người này đắc tội gì với hắn sao? Tại sao lại tàn nhẫn như thế.
Một ý nghĩ liền xẹt qua trong đầu cô.
Có khi nào, vào một ngày đẹp trời nào đó người ngồi ở chiếc ghế này là cô không?
Không được! Nhất định phải chạy!
Tô Niệm liên tục lắc đầu nhìn về phía người đàn ông không biết sống chết thế nào kia. Bước chân dần lùi về phía sau, định chạy thì cô liền bị thuộc hạ của Hàn Thiên tóm được.
Nước mắt cô bất giác lại rơi lã chả. Cổ họng nghẹn lại không thể phát ra bất từ âm thanh nào. Mẹ cô còn chưa đủ hay sao? Lại để cô tiếp tục thấy một cảnh hoành tráng như thế này nữa chứ?
Hàn Thiên vẫn ngồi đó tích cực quan sát, đánh giá biểu hiện của Tô Niệm, xem ra không tồi, diễn rất đạt. Cô gái ngây thơ đúng là cô gái ngây thơ!
"Cắt"
Giọng nói quen thuộc đến đáng sợ lần nữa vang lên bên tai Tô Niệm, khiến cô sợ hãi buông bỏ chống cự, đôi mắt vẫn đỏ hoe ngơ ngác mà nhìn về phía Hàn Thiên đang ngồi.
Anh ta nói "cắt" là sao? Cô thật sự không hiểu?
"Lôi cô ta qua đây"
Hai tên thuộc hạ, nắm lấy hai bên cổ tay của Tô Niệm, không chút thương tiếc mà lôi cô đến trước mặt Hàn Thiên đang vắt chéo chân ngồi chiễm chệ trên ngai vàng của riêng mình.
Con dao trong tay Hàn Thiên một lực ghim thẳng vào trung tâm tấm bia phía sau Tô Niệm, tim cô lúc này chỉ muốn nhảy ra ngoài biểu tình, cô không còn đủ lí trí để sợ nữa rồi, cô cứ chết lặng mà ngơ ra đó, nước mắt chảy xuôi thành dòng.
Hàn Thiên đứng lên chỉnh sửa lại quần áo trên người mình, tay trái nắm lấy cổ tay phải của mình xoa xoa cử động nhẹ, như khẳng định chiến tích vừa rồi của mình, đôi môi bỡn cợt cong nhẹ đi đến trước mặt Tô Niệm.
Chưa để cô kịp chuẩn bị, Hàn Thiên đánh úp bất ngờ vương tay bóp lấy cổ Tô Niệm, một lực thật lớn khiến cô không còn đủ dưỡng khí, đưa tay giằng co với cổ tay hắn, nhưng sức cô nào là gì so với hắn, hắn cao to gấp hai ba lần so với cô, chút sức lực của cô chỉ khiến hắn thêm phần hứng thú mà thôi.