Sinh ra nghi ngờ
Cũng chẳng nán lại nữa, Hàn Thiên đứng dậy rời đi.
Hôm nay đồng ý đến đây vốn để thăm dò xem tình hình như thế nào, với thái độ của Ôn Thiếu Hoa hôm nay phần nào Hàn Thiên cũng đoán được việc vận chuyển lô hàng sắp tới chỉ là phụ, còn cụ thể như thế nào chắc phải chờ xem mới biết được.
Đang trên đường lái xe về, thông qua kính chiếu hậu Hàn Thiên nhìn thấy có kẻ bám đuôi. Kẻ này dáng người thanh mảnh, đồ trên người đều là một màu đen bằng da huyền bí, cởi trên chiếc xe môtô phân phối lớn, hơn hết kẻ này lại công khai bám sát theo xe Hàn Thiên.
Nhấn ga tăng tốc vào con đường nhỏ hẻo lánh gần đó nhằm cắt đuôi, nhưng kẻ này lại ngoan cố hơn so với Hàn Thiên nghĩ. Chiếc xe không mất dấu ngược lại còn bám theo anh đến tận hẻm cụt.
Hết cách, Hàn Thiên đành dừng xe, đưa tay sờ vào chiếc súng ở lưng quần của mình, cửa kính được anh hạ xuống, chẳng hề nôn nóng Hàn Thiên vẫn ngồi im đó nhìn qua kính chiếu hậu, cao lãnh chờ đón những gì sắp sửa xảy ra.
"Bùm...bùm...bùm"
Ba tiếng súng hướng thẳng về phía xe Hàn Thiên bóp cò.
Vừa kết thúc ba tiếng súng, nhanh như chóp Hàn Thiên đưa tay rút súng người chồm qua cửa xe súng nhắm thẳng vào đầu kẻ kia, bỗng Hàn Thiên khựng người lại.
Tay run run dừng lại động tác.
Người kia chỉ thấy Hàn Thiên chồm người ra nhưng sau đó lại không thấy động tĩnh gì, lần nữa một tiếng súng lại vang lên.
Vẫn không có động tĩnh.
Cuối cùng, kẻ đó trèo lên xe nhanh chóng bỏ đi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hàn Thiên như người mất hồn ngồi trong xe. Mặc dù không thấy rõ mặt đối phương, nhưng đôi mắt đó chắc chắn không sai, đôi mắt trong veo nhưng lại chất chứa một cái gì đó sâu kín u uất đến khó dò.
Phải chính là ánh mắt cái hôm ở dưới tầng hầm. Đúng chính là nó, quả không sai. Dù có hóa thành tro anh vẫn có thể nhận ra.
Đôi mắt hoa đào nheo lại, hàng vạn câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu Hàn Thiên. Mong rằng tất cả chỉ là do nhầm lẫn, tất cả đều không phải sự thật chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Hàn Thiên lui xe, tăng tốc thật nhanh, về đến biệt thự.
"Đại Mao, Niệm Niệm đâu rồi?"
Câu hỏi đầu tiên về đến biệt thự lại là Niệm Niệm. Đại Mao lại tiếp tục khó chịu, từ khi cái người tên Tô Niệm xuất hiện, cuộc sống của Hàn Thiên dường như chỉ xoay quanh mình cô ta.
"Tôi không biết"
"Không phải tôi kêu cậu trông chừng cô ấy sao?"
Hàn Thiên lớn tiếng nắm lấy cổ áo Đại Mao. Chưa bao giờ cậu ta thấy Hàn Thiên mất khống chế đến như thế.
"Cô ta ở sau vườn"
"Đại Mao, tốt nhất cậu đừng đùa với tôi. Nếu có lần sau, hình phạt thế nào cậu cũng biết rồi đó"
"Tôi xin lỗi"
Hất Đại Mao sang một bên, Hàn Thiên đi thẳng ra vườn. Nhìn thấy Tô Niệm đang chăm chú gieo mầm, Hàn Thiên đi đến nắm lấy cổ tay Tô Niệm lôi cô đứng lên. Định nói gì đó nhưng lại kiềm chế, nén thái độ của mình xuống.
"Niệm Niệm, em làm gì thế?"
Tô Niệm vì bất ngờ sinh nên ra hoảng hốt dùng đôi mắt trong veo có chút sợ sệt nhìn vào cổ tay đang bị Hàn Thiên xiết chặt.
"Thiên, em đau"
Lại dùng ánh mắt này. Giây phút hiện tại Hàn Thiên anh chính xác là ghét ánh mắt của Tô Niệm, anh chỉ muốn moi nó ra khỏi người cô ngay lập tức.
Đôi mắt bị bao bộc bơi tơ máu đỏ hoe, Hàn Thiên nhắm mắt trấn an, từ từ buông cổ tay Tô Niệm ra. Miễn cưỡng nói với bản thân hãy tin cô thêm lần nữa.
Giây phút đôi mắt lần nữa hé mở, tất cả đều trở nên rất bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Hàn Thiên dịu dàng xoa đầu Tô Niệm.
"Sao lại ra đây?"
Tô Niệm rõ thấy thái độ bất thường của Hàn Thiên nhưng rồi cũng cố lãng tránh đi, vui vẻ chỉ tay vào luống đất.
"Anh nhìn đi, em vừa ươn mầm được cả một luống đất rồi này"
Nhìn lại luống đất đúng là đã được ươn mầm hết rồi, nếu tính thời gian để ươn mầm hết cả luống đất này cũng không phải ngắn.
Hàn Thiên nhẹ lòng nắm lấy tay Tô Niệm.
Nhưng rồi để ý kĩ thì tay Tô Niệm lại rất sạch, xung quanh đây cũng không hề có bất cứ vật dụng như xẻng hay cuốc, vậy Tô Niệm ươn bằng cách nào?
Ánh mắt Hàn Thiên lại hiện lên sự nghi ngờ nhưng rồi lại giấu nhẹm nó đi, xem như chưa thấy gì cả.
"Không phải đã nói chờ anh về rồi cùng ươn mầm sao?"