Sáng hôm sau.
Vì không ngủ được nên Tô Niệm đã dậy chuẩn bị từ sáng sớm, cô mặc lên người chiếc váy hôm mà mẹ của mình đã mua cho. Chiếc váy màu trắng dài qua gối nhìn chung cũng khá kín đáo nhưng lại tôn lên được dáng người thanh thoát mảnh mai của Tô Niệm, nhìn cô cứ trong sáng tựa mây trời.
Tô Niệm ngắm mình trong gương thật lâu, chỉ mặc chiếc váy này thôi có lẽ chưa đủ, không phải đây là lần đầu tiên cô được ở bên mẹ sao, cô phải thật lộng lẫy phải là niềm hãnh diện của mẹ mình mới được.
Mái tóc có phần thô cháy nắng, hằng ngày vẫn được cô bới gọn lên để tiện cho công việc, bây giờ được cô xõa xuống, nhưng mà nó đã dài quá eo mất rồi, có lẽ vì quá lâu đã chưa cắt, suy nghĩ một hồi cô quyết định sẽ tết chúng lại như thế sẽ đẹp hơn.
Tết tóc xong Tô Niệm lại tiếp tục ngắm mình trong gương. Khuôn mặt này tuy đường nét đã đẹp sẵn nhưng làn da này hơi xấu thì phải, còn rất nhợt nhạt. Nếu như thế này không phải sẽ rất mất mặt sao?
Đưa tay sờ lên khuôn mặt mình Tô Niệm có chút buồn, ánh mắt hiện rõ vẻ thất vọng.
(Như này mẹ sẽ không chê mình chứ. Mẹ mua cho mình chiếc váy đẹp như thế này. mà mình lại....)
Đang loay hoay không biết làm thế nào.
"Cạch"
Cánh cửa phòng cô mở ra, xoay lưng lại cô thấy mẹ của mình đang đi vào. Nét mặt tươi cười đi đến nhìn cô trong gương.
"Con gái của mẹ thật đẹp"
Tô Niệm có chút bối rối nhìn mẹ mình, gương mặt ngượng đỏ cả lên ngại ngùng, vậy là mẹ không chê cô mà ngược lại còn khen cô nữa. Cô tự nhũ lòng mình rằng ngày hôm nay chính là cột mốc quan trọng nhất trong đời cô - ngày mà cô cảm nhận được hạnh phúc cùng hơi ấm của tình mẫu tử.
"Mẹ thấy con đẹp thật sao?"
"Tất nhiên rồi, còn ai đẹp hơn con gái của mẹ nữa"
Tuy nói những lời này có chút ngượng miệng, nhưng mà thôi đành chấp nhận vậy, không phải con nhỏ ngu ngốc này cũng sắp bị bán đi rồi sao, cứ coi như đây là chút ân huệ cuối cùng mà ban cho nó. Nuôi suốt hai mươi năm, cuối cùng nó cũng làm nên việc có ích rồi.
Bà ta đưa ta xoa xoa hai chiếc má đang đỏ ửng của Tô Niệm, rồi có vẻ không hài lòng cho lắm, suy nghĩ một hồi.
"Ta đưa con đến tiệm trang điểm"
Nói rồi, chưa kịp để Tô Niệm gật đầu bà ta liền kéo cô ra khỏi nhà, đến một tiệm trang điểm cao cấp gần đó.
Đứng trước cửa tiệm, Tô Niệm có hơi choáng bởi sự xa hoa của nó, ở đây bao nhiêu năm qua nhưng cô chưa từng thấy qua chỗ này, nhưng mà không đúng cửa tiệm này có ở đây từ rất lâu rồi, cô không thấy chỉ vì cô không dư một khắc nào mà nghĩ đến bản thân thôi.
Mẹ cô ra sức kéo cô vào trong, nhưng Tô Niệm như bị ai buộc lại trước cửa mà không di chuyển được vậy, cô cứ chôn chân tại chỗ hết nhìn vào cửa tiệm lại ngơ ngác mà ngó nghiêng xung quanh. Nơi này chắc là không rẻ, mẹ cô làm gì có tiền mà đưa cô vào những chỗ này, hơn nữa đi chơi một ngày có cần phải lãng phí như thế không?
"Mẹ hay là chúng ta đến chỗ khác đi, chỗ này có hơi...?"
Mặc cho lời cô, bà ta vẫn nhất quyết bắt cô vào trong. Dù sao cũng phải làm hài lòng cái tên kia, tốn bao nhiêu đây có là gì so với cái mạng của bà ta. Hơn nữa hôm qua từ chỗ hắn bà cũng nhận được không ít tiền.
"Tô Niệm, bao năm qua là ta không tốt những thứ này là con xứng đáng"
Phải rồi.
Cô không xứng đáng làm sao được.