Ngay từ đầu khi cô ta đưa thư mời cho Tô Tiểu Manh, cô ta không hề muốn một kết quả như vậy!
Cô ta chỉ muốn cho Tô Tiểu Manh tận mắt chứng kiến, xem cuối cùng người Nhâm Ý Hiên chọn là ai, và cũng muốn để cô hiểu, chỉ có Tiêu Linh cô ta đây mới xứng đôi với Nhâm Ý Hiên.
Nhâm Ý Hiên cúi đầu nhìn khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cô, mở miệng: “Vào toilet rửa lại mặt đi, lớp trang điểm bị lem hết rồi.”
“A? Không phải chứ?”
Tô Tiểu Manh nước mắt lưng tròng lấy điện thoại di động ra soi soi, quả nhiên…
Nhâm Ý Hiên bị khuôn mặt đau khổ của cô làm cho dở khóc dở cười, lên tiếng: “Em còn không đi mau?”
“À! Được!”
Tô Tiểu Manh nhét điện thoại trong tay anh ta, sau đó liền xoay người chạy về phía toilet.
Đợi cho cô đi xa, lúc này Nhâm Ý Hiên mới xoay người nhìn về phía Tiêu Linh, mở miệng nói: “Cậu vốn là một nữ sinh thông minh, trước nay phong cách làm việc vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp, sao lại quên được hay vậy?”
“Ý Hiên… Lời này của cậu là có ý gì?”
“Tô Tiểu Manh không thông minh bằng cậu, cô ấy thi đậu đại học A tất cả là vì bị tớ bức, nhưng ngay cả khi bị tớ bức thành như vậy, thì cũng chỉ đỗ với điểm số thấp nhất.”
“Cho nên?”
Tiêu Linh nhìn anh ta, có một dự cảm không lành…
“Chơi thủ đoạn với một người thậm chí còn không xứng làm đối thủ của cậu, làm vậy có hơi hèn đấy.”
Nói đến đây, ý gì thì cũng đủ rõ ràng rồi.
Tiêu Linh siết chặt vạt áo mình, mở miệng: “Vậy cậu cho rằng… Tớ cố ý làm vậy?”
Nhâm Ý Hiên tháo con số dán trên người xuống rồi thẳng tay xé nát, nói với cô ta: “Tớ chỉ đưa ra kết luận dựa vào những hiểu biết của mình về cậu với Tô Tiểu Manh mà thôi, nếu tớ sai, thì tớ xin lỗi.”
“…”
“Nhưng mà Tiêu Linh này, cho dù là cậu quên cũng được, hoặc là cố ý cũng chẳng sao, dù gì thì Tô Tiểu Manh cũng đã tới rồi.”
“Cô ấy tới, cho nên cậu mới không màng tới những người khác?”
“Cô ấy tới, tôi không thể ngoảnh lại nhìn bất cứ ai.”
“…”
Tiêu Linh cắn chặt môi, mở miệng: “Nhâm Ý Hiên, có đôi khi, cậu dường như đã đánh mất lòng tự trọng của bản thân! Cậu đã quên khoảng thời gian trước, khi cậu và cô ấy cãi nhau, thái độ cô ấy đối với cậu là thế nào rồi sao? Cậu đã quên khoảng thời gian trước, cậu vì cô ấy mà đau buồn lẫn nản lòng! Cô ấy đã từng lo tới cậu chưa?”
“Tớ thừa nhận, tớ đáng bị coi thường.”
“Nhâm Ý Hiên, cô ấy không xứng với cậu! Nữ sinh giống như cô ấy, thì ở đâu mà chẳng có chứ! Cậu nên hiểu, mấy năm nay tớ đối với cậu là…”
“Tớ hiểu.”
“…”
Nhâm Ý Hiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Manh đang từ từ đi về phía mình, nhàn nhạt nói: “Thích một người, việc có xứng hay không xứng chưa bao giờ là vấn đề khiến tớ phải suy xét, mà là… Khi cô ấy đi về phía tớ như vậy, trong lòng tớ lại tràn ngập sự vui sướng.”
“Ý Hiên…”
“Rửa sạch mặt rồi à?”
“Ừm… Có phải em nên trang điểm thêm gì đó không?” Tô Tiểu Manh hỏi.
“Không cần, như vậy là được rồi.”
“Hì hì!” Tô Tiểu Manh bật cười.
Cô biết rõ, trên thế giới này sẽ chẳng còn ai đối xử tốt với cô như Nhâm Ý Hiên, chỉ với nguyên nhân đó thôi, cũng đủ khiến cô không thể để anh ta chịu thiệt thòi.
Bọn họ sẽ mãi mãi là bạn bè, người yêu thì có thể không tới… Ô, kỳ thật thì còn thân thiết hơn người thân trong gia đình.
“Đàn chị…”
Tô Tiểu Manh nhìn về phía Tiêu Linh, từ tốn nói: “Em không nghĩ mình cần xin lỗi, nhưng em nghĩ mình cần phải nói lời cảm ơn với chị. Nếu không nhờ có chị “Quên”…”
Lời sau đó cô không nói ra khỏi miệng, bởi cô tin chắc Tiêu Linh sẽ hiểu.
“Tô Tiểu Manh, cô sẽ không cố ý khoe khoang trước mặt tôi chứ?”
“Sao lại thế được? Em thật lòng muốn cảm ơn mà.”
“…”
Lời Tô Tiểu Manh nói, thật đúng là không có chút ý tứ khoe khoang nào cả, nhưng cũng không hoàn toàn là thật lòng!
Thật tiếc khi trước đây cô còn cảm thấy thích con người trước mắt này, chỉ đơn giản vì cô ta có thành tích tốt, lại còn rất xinh đẹp!
Nhâm Ý Hiên kéo tay Tô Tiểu Manh: “Đi thôi.”
“Dạ!”
Nhâm Ý Hiên tới chỗ ban giám khảo muốn đổi lại số báo danh mới.
“Từ khi nào mà anh bắt đầu có cảm biến tốt về tiết tấu như vậy?”