Tô Tiểu Manh thay quần áo xong xuôi, đi tới đứng trước mặt Ân Mộng, nét mặt có phần ngượng ngùng, cô chỉ chỉ vòng eo và vòng ngực của mình đã lớn hơn nhiều…
“Làm sao bây giờ? Sao lại béo đến mức này chứ…”
Ân Mộng ngồi mép giường, thầm nhìn một lượt từ trên xuống đánh giá bộ lễ phục màu đen kiểu dáng cúp ngực của Tô Tiểu Manh, đúng thật là có hơi béo một chút, nhưng mà… Nhìn vẫn rất đẹp.
“Nụ cười gian tà đó của cậu là sao vậy hả?”
Tô Tiểu Manh chu môi, tiếp tục buồn rầu đo eo và ngực mình.
“Hoặc cậu có thể chọn cách không mặc.”
“… Vậy không được đâu! Không thể không mặc được!” Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu, cố gắng hóp để trông bụng mình nhỏ nhất có thể, lúc này mới lấy áo lông vũ choàng lên, mở miệng nói: “Thôi tớ đi đây!”
“Ừm, sau khi nhận cúp xong thì nhớ về ngay nhé, đừng gắng sức quá.”
“Ừ ừ! Tớ biết chừng mực mà!”
Tô Tiểu Manh bày ra vẻ mình đã hiểu rõ rồi làm cái dáng OK, ngay sau đó cô lập tức rời khỏi ký túc xá.
Ân Mộng vươn vai, nhoài người tựa lưng trên ghế, biết chừng mực sao… Tô Tiểu Manh rất thích nói như vậy, nhưng sự thật thì sao? Phải là rất không đúng mực mới đúng!
Nghĩ tới đêm nay, cuối cùng thì Tô Tiểu Manh và Nhâm Ý Hiên cũng có cơ hội…
Mặc dù theo cách nghĩ và mong muốn của Tô Tiểu Manh thì mục tiêu của cô đại khái cũng chỉ là quay lại đúng mức quan hệ bạn bè với Nhâm Ý Hiên, nhưng với tính cách bảo thủ đó của anh ta, nếu không đi tới quan hệ nam nữ theo đúng nghĩa kia, thì e là anh ta cũng khinh thường việc làm bạn bè.
Nhưng mà…
Rốt cuộc đứa nhỏ trong bụng Tô Tiểu Manh kia là của ai?
Cô ấy đã quan sát lâu như vậy, nhưng cũng vẫn chẳng tìm thấy bất cứ lý do nào hợp lý.
Khi Tô Tiểu Manh đẩy cánh cửa lớn của học viện tài chính, thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ rưỡi.
Cô có thể nghe thấy giai điệu “merychristmas” vui vẻ truyền tới từ phía đại đường học viện phía xa xa kia.
Cô hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.
“Đây chẳng phải là đàn em Manh Manh đó sao! Mau vào đi nào, bên ngoài lạnh chết được ấy.”
Người thu thư mời ở cửa không phải ai khác, mà chính là Tôn Hạo – bạn cùng phòng của Nhâm Ý Hiên.
“Đàn anh, hôm nay trông anh đẹp trai lắm nha!” Tô Tiểu Manh giơ ngón tay cái lên với Tôn Hạo.
Tôn Hạo vội sửa sang lại chiếc cà vạt tây trang thẳng thớm của anh ta, sống lưng thẳng tắp, hãnh diện đáp lại: “Đương nhiên!”
Tô Tiểu Manh bị anh ta chọc cười.
“Nhưng mà sao em lại tới muộn vậy chứ? Ý Hiên đã tới từ lâu lắm rồi.”
Tô Tiểu Manh chỉ chỉ vào mặt mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Tại trang điểm tốn nhiều thời gian quá ấy mà. He he.”
“Ha ha, thảo nào hôm nay anh nhìn em lại thấy đẹp vậy!”
“Trước đó em cũng rất đẹp nha!”
“Vậy sao? Ha ha… Nhưng mà… Manh Manh à, có phải dạo gần đây em béo lên rồi không?”
Tô Tiểu Manh chột dạ chỉ muốn hét lên, cúi đầu thì thào một câu: “Đàn anh à, anh nên tập trung canh cửa tiếp đi thì hơn.” Dứt lời, cô rảo bước vào bên trong.
Tuy nói là hoạt động do học viện tự tổ chức, nhưng bản thân học viện tài chính A vốn đã là học viện tốt nhất, đồng thời học viện này cũng là lò đào tạo của rất nhiều tài tử và các mỹ nữ, cho nên có không ít người từ khoa khác cũng dùng đủ thủ đoạn để lấy được thư mời.
Nhìn chung quanh một lượt, vũ hội này tựa như một nơi giao tiếp giữa người với người thu nhỏ.
Những người ngày thường chẳng thấy trang điểm bao giờ, giờ phút này lại khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn khác, đặc biệt là nữ sinh, dường như họ đều hưởng ứng ca từ của bài hát kia:
Ly rượu vang đỏ khẽ lay động, bờ môi như nhuộm màu máu tươi…
Tô Tiểu Manh cúi đầu cầm điện thoại lên soi lại khuôn mặt mình, lớp trang điểm này… có nên tô đậm thêm chút không?
Thôi bỏ đi, cứ như vậy đã, sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn khắp nơi tìm hình bóng Nhâm Ý Hiên. Truyện Truyện Teen
Kỳ thật, đại đường học viện cũng không nhỏ hơn rạp hát trường học, sức chứa lên tới bốn năm trăm người cũng không phải là vấn đề.
Rất nhanh sau đó, cô nhìn thấy vòng người lớn nhất và cũng là nơi náo nhiệt nhất kia, đầu Nhâm Ý Hiên ẩn ẩn hiện hiện ra ở chính giữa!
Được thăng chức cũng là một chuyện tốt…
Cô chậm rãi tiến tới gần vòng người sôi nổi kia với tâm trạng có phần thấp thỏm…
Điệu nhạc múa Waltz du dương sống động mà say đắm lòng người, bản thân cô cũng thầm ngâm nga một giai điệu nhỏ trong lòng, hy vọng nó sẽ làm dịu đi cảm xúc khẩn trương đang trào dâng trong lòng, nhưng càng tới gần, cô lại càng bất an…
Cuối cùng, cô cũng chui vào đám người…
Vòng tròn được tạo nên bởi đám đông bao quanh dường như chính là một sàn nhảy, cả trai lẫn gái cặp nào đi cặp đó cùng nhảy điệu Waltz, hai người đeo hai mã số giống nhau sẽ ghép thành một cặp nhảy chung…
Đây… Chính là cuộc thi đấu nhảy đôi mà Nhâm Ý Hiên nói…
Tô Tiểu Manh liếm liếm môi, nhưng nụ cười tươi tắn cô đã cố gắng nặn trên mặt mình bỗng chốc cứng đờ…