Ân Thời Tu đặt cái gối cho cô dựa lên, lấy túi thuốc đặt ở một bên.
"Chú còn chưa trả lời cháu!"
"Đây là nhà của tôi, em nghĩ tôi vào kiểu gì?"
"Nhưng cháu đã khóa trái cửa rồi!"
Ngay cả khi Ân Thời Tu có chìa khóa phòng, nhưng cửa đã khóa trái rồi thì làm sao có thể mở được bằng chìa khóa?
"Uống thuốc trước đi."
"Cháu không uống! Thuốc này nhất định là có độc!" Tô Tiểu Manh từ chối, nói chắc nịch!
"Thuốc này là em tự mua..."
"... Vậy cũng có độc!"
"Em uống thuốc rồi tôi sẽ nói cho em biết tôi vào bằng cách nào."
"Cháu đã trúng độc chết rồi, chú có nói cho cháu biết hay không còn quan trọng sao?"
“Trông vẫn rất có tinh thần đấy nhỉ…” Ân Thời Tu thờ ơ nói, cầm lấy cốc nước bên cạnh để thử nhiệt độ nước rồi nhét vào tay cô: “Ban công của căn phòng này thông với ban công của phòng chính."
"..."
Tô Tiểu Manh giương mắt, Ân Thời Tu thấy cô không tin thì chỉ chỉ vào ban công.
"Mầm non tổ quốc bị bệnh rồi, không ăn chút gì đó thì sao được? Nấu cháo rồi gõ cửa hồi lâu mà em cũng không trả lời, ông già có kinh nghiệm sống cũng chỉ có thể trèo ban công thôi."
Tô Tiểu Manh nửa tin nửa ngờ nhìn anh: "Trèo ban công ư?"
"Ừ."
Tô Tiểu Manh bất giác nhíu mày, đúng là căn phòng này và ban công của phòng Ân Thời Tu gần nhau, nhưng ít nhất chúng phải cách nhau khoảng chừng một mét.
Cô mím môi, liếc nhìn bát cháo bốc khói trên bàn đầu giường rồi liếc nhìn Ân Thời Tu: "Ồ... vậy thì cái này là cho cháu à?"
"Ăn lúc nóng đi. Ăn xong ngủ tiếp. Tôi đi ra ngoài trước."
Ân Thời Tu nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Chú…"
Tô Tiểu Manh vội vàng gọi anh.
"Hửm?"
“Ừm… Cảm ơn chú, haha.” Tô Tiểu Manh cười với anh, nâng cái bát trong tay lên.
Ân Thời Tu bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, khóe môi mỏng câu lên, ném khóa vạn năng trong tay lên trời rồi lại vững vàng tiếp được.
Một cô bé mười chín tuổi đúng là ngoan ngoãn, ngây thơ lại không có mưu mô gì, nói gì cũng tin.
Ân Thời Tu trở lại phòng sách với tâm trạng vui vẻ.
Tô Tiểu Manh ăn hết cháo rồi lại nằm xuống một lần nữa, quay mặt về phía ban công, đôi tay nhỏ khẽ nắm chặt...
Chú Ân... là người như thế nào?
Vì chân dài nên không biết là nguy hiểm sao?
Hay là anh thực sự lo lắng cho mình?
Nghĩ rồi nghĩ, cô lại chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, Tô Tiểu Manh nằm mơ, thấy bụng cô càng ngày càng lớn, bắt đầu giống quả dưa hấu, sau đó lại giống như hai quả dưa hấu, sau đó biến thành ba quả dưa hấu.
Cô sợ chết khiếp, tên mặc áo khoác trắng cầm con dao dài cắt dưa hấu hướng vào bụng cô, cười tủm tỉm nói, mổ rồi lấy ra là được.
Cô sợ quá, xoay người bỏ chạy, bước chân của người áo trắng theo sát cô, dù thế nào cũng không thoát ra được, không lâu sau cô đã bị tóm gọn!
Quay người lại, người áo trắng cởi bỏ khẩu trang, vậy mà lại là khuôn mặt của Ân Thời Tu với vẻ khinh thường và u ám.
Anh nói, muốn sinh con của tôi ư? Đến địa ngục sinh đi!
"Có quỷ mới muốn sinh đấy!"
Tô Tiểu Manh tỉnh dậy sau giấc mơ, hét lên.
"Tiểu Manh, gặp ác mộng à?"
Khi cô định thần lại, Ân Mộng đã lọt vào tầm mắt của cô, sau lưng Ân Mộng là Ân Thời Tu vừa đi vào.
"Mộng Mộng..."
"Tiểu Manh, bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi. Cậu đã bị sốt cả đêm rồi."
Tô Tiểu Manh thật sự cảm thấy đầu óc nặng trĩu, nhìn thấy Ân Thời Tu cầm theo nhiệt kế bước tới, phút chốc trên người anh đã phủ lên chiếc áo khoác trắng như trong mơ. Đầu cô lại nặng hơn.
"A... Không cần..." Tô Tiểu Manh trùm chăn lên đầu.
Ân Mộng bất lực nhìn Ân Thời Tu: "Chú út, phải làm sao đây?"
"Cháu vào bếp lấy cháo tới đây."
“Dạ.” Ân Mộng rời khỏi phòng.
Ân Thời Tu ngồi bên giường, cúi đầu thì thầm qua lớp chăn bông: "Nếu em không nghe lời và cố chấp hành động như một đứa trẻ, tôi chỉ đành nói với Ân Mộng về chuyện của chúng ta."
"..."
Cơ thể của Tô Tiểu Manh đông cứng dưới lớp chăn bông, chuyện của họ ư?
"Tôi đếm ba, một... hai... ba..."
"Ông chú khốn nạn... Ưm!"
Bất kể thế nào Tô Tiểu Manh cũng không ngờ rằng Ân Thời Tu lại ở gần cô như vậy, chăn bông vén lên nửa người, môi cô đã chạm vào môi anh...