“... Chào chú ạ.”
Khi nhìn thấy Ân Thời Tu, cảm giác của Tô Tiểu Manh không phải là thấy anh đẹp trai, mà thấy anh quen thuộc đến lạ thường!
Anh mặc một chiếc áo khoác đen dáng dài kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng và áo dệt kim màu đen, trông giản dị nhưng cũng rất phong cách.
Cô… chưa từng gặp anh sao?
Lúc Tô Tiểu Manh quan sát Ân Thời Tu thì Ân Thời Tu cũng đang ngắm nghía Tô Tiểu Manh, lúc ánh mắt hai người họ va vào nhau, sự bối rối trong mắt cô khiến trong lòng anh thấy có chút kỳ lạ.
Cô… không nhớ anh sao?
Ân Thời Tu làm kinh doanh nhiều năm nên không để lộ vui buồn ra ngoài mặt, cho dù trong lòng anh có nghi ngờ thì anh cũng không biểu lộ ra bên ngoài: “Tô Tiểu Manh đúng không? Tôi thường nghe Mộng Mộng nhắc về em, cứ ngồi đi đừng ngại.”
Lúc anh lên tiếng, Tô Tiểu Manh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát…
Rõ ràng hai người họ đang ngồi cách nhau một cái bàn kính, nhưng giọng nói của anh cứ như dán vào vành tai sau đó truyền thẳng vào lỗ tai của cô vậy, mập mờ không rõ, hơi thở giữa môi của anh cũng truyền cả vào trong khiến cơ thể cô không kìm chế được phát run một hồi.
Đến giọng nói của anh… cũng quen thuộc đến lạ thường!
Có chuyện gì với chú này vậy nhỉ? Hai người bọn họ thật sự chưa từng gặp nhau sao?
“Ha ha, chú, chú xem đi, Tiểu Manh thấy chú đẹp trai quá rồi! Lỗ tai của cậu ấy đỏ cả lên rồi!” Ân Mộng chỉ tay vào cái tai trắng nõn đột nhiên đỏ bừng lên của Tô Tiểu Manh rồi chọc ghẹo nói.
Tô Tiểu Manh nhanh chóng bịt tai mình lại: “Làm gì có?”
Ân Thời Tu bình tĩnh nhìn Tô Tiểu Manh, ánh nhìn anh đổ dồn lên tai của cô, anh vẫn nhớ cái tai này nõn nà mềm mại đến đâu, anh chỉ cắn nhẹ một cái thì cả người cô đã run lên bần bật.
“Muốn uống gì gọi gì đây?” Anh hỏi.
Tô Tiểu Manh xem menu, tên món đồ uống này diễm lệ hơn tên món đồ uống kia, cô gọi một tách trà tên là “Trường Đảo Băng Trà”. Kết quả là cô vừa nói thì liền bị Ân Mộng ngăn lại: “Lấy một bình nước trái cây với hai cái bánh Schwarzwald là được rồi, cảm ơn.”
“Dạ được, xin đợi một chút.”
Ân Mộng liếc nhìn Tô Tiểu Manh một cái: “Ban ngày ban mặt sao cậu vẫn muốn uống rượu vậy? Tửu lượng của cậu chỉ thế, tối qua còn chưa đủ khổ hay sao? Chú, chú đừng thấy thường ngày dáng vẻ cậu ấy cũng được lắm, uống rượu vào là biến thành đứa ngốc ngay!”
Biến thành đứa ngốc ngay? Ân Thời Tu cong môi khẽ nở nụ cười, là ngốc thật hay ngốc giả đây?
“Cậu mới là đứa ngốc ấy! Thứ mình gọi là trà mà!” Tô Tiểu Manh lập tức cãi lại, lúc cô nói xong mới nhớ đến có người lớn nhà người ta đang ngồi ngay trước mặt…
Ân Mộng và Ân Thời Tu nhìn nhau bật cười, họ cười khiến Tô Tiểu Manh thấy cả người mình không được tự nhiên.
“Trường Đảo Băng Trà là tên của một loại cocktail.”
“...” Tô Tiểu Manh xấu hổ rồi, vành tai của cô lại càng đỏ hơn, tên này là của cocktail sao?
“Do tên của cocktail này đặt không được hay.”
Ân Thời Tu bình tĩnh nói, anh cầm cái thìa sứ cọ vào vành cốc của cốc cà phê làm phát ra tiếng “ting ting”, khiến trong lòng Tô Tiểu Manh thấy có chút ngứa ngáy…
Cô cảm thấy nhất định là bản thân cô vẫn chưa tỉnh rượu, đây là cảm giác lạ lùng gì đây chứ?
Người ta đúng là một ông chú lớn hơn cô mười ba tuổi, cô nghe giọng của người ta đỏ mặt cái quái gì cơ chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!