Lúc Tiểu Manh quay về ký túc xá, trông cô cũng không khác gì với ngày thường.
Ân Mộng tắm xong bước ra từ phòng tắm thấy cô quay về thì nhướng mày cong môi nói: “Chú của mình dẫn cậu đi ăn món ngon rồi chứ gì?”
Tô Tiểu Manh lại nghĩ đến Ân Thời Tu, trong lòng cô dấy lên ngọn lửa không tên, lại nghe Ân Mộng nói như vậy thì cô liền bùng cháy ngay lập tức: “Chú ấy dẫn mình hả? Là mình dẫn chú ấy đi mới phải biết chưa! Đó là một người đàn ông già, mình có thể để chú ấy mời mình được sao! Còn mời món ngon nữa…”
“Hả? Không thể như vậy chứ? Chú mình để cậu trả tiền thật sao?”
“Không thể hả?” Vẻ mặt Tô Tiểu Manh tỏ vẻ khinh thường sau đó cô lẩm bẩm một câu: “Trông chú ấy như yêu quái ngàn năm vậy, có chuyện gì chú ấy không làm được đâu chứ…”
“Cậu nói cái gì hả?”
Ân Mộng không nghe rõ cô lẩm bẩm gì, chỉ cảm thấy nỗi uất hận bên trong lời thì thầm này quá lớn.
“Không có gì!”
“Tiểu Manh, cậu không vui hả? Không lẽ chú của mình… ăn hiếp cậu rồi sao?”
Trong lòng Ân Mộng cảm thấy chuyện này khó có thể xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tô Tiểu Manh thì cô ta lại có chút nghi ngờ.
“Ân Mộng!”
“Hả?” Đột nhiên cô lại đi gọi họ tên của cô ta, bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc.
Tô Tiểu Manh nhìn Ân Mộng, trong một khoảnh khắc cô thực sự muốn nói với cô ta, đừng có tôn thờ chú gì của cậu nữa, một cô gái uống say rồi mà chú ấy cũng không bỏ qua, chú ấy có gì đáng để tôn thờ đâu chứ?
Ân Mộng trừng to mắt, trong phút chốc, ánh mắt đó có hơi giống với ánh mắt của Ân Thời Tu.
Cô ngã nhào lên giường, vùi gương mặt nhỏ vào chăn, cô không nói ra được!
“Tiểu Manh?”
Đột nhiên Ân Mộng lại cảm thấy lo lắng, thấy cô nằm im hồi lâu không động đậy cũng không lên tiếng, cô ta liền lấy điện thoại gọi cho Ân Thời Tu.
Tô Tiểu Manh không hề để ý tới phản ứng của Ân Mộng đang đứng ở phía sau lưng, cho đến khi…
“Chú, có phải chú ăn hiếp Tiểu Manh rồi không? Cậu ấy…”
“A! Mình ổn, mình rất ổn! … Ưm!”
Tô Tiểu Manh nhảy cẫng lên nhưng đầu lại đập vào thành lan can của giường tầng, Tô Tiểu Manh ôm chặt đầu đau đớn, mắt cô lập tức trở nên đỏ hoe.
“Không sao chứ? Động vào đâu rồi?”
Tiếng “đùng” đó thật sự cũng lớn lắm!
“Va vào đâu rồi sao?”
Câu hỏi của Ân Thời Tu truyền đến từ trong điện thoại.
“Á, ừm… va phải giường rồi…”
Tô Tiểu Manh ra sức vẫy vẫy tay với Ân Mộng, cơn đau khó chịu đã qua đi, cô mới miễn cưỡng mở miệng nói: “Mình không sao đâu, cậu mau tắt máy đi!”
Ân Mộng chớp chớp mắt, Tô Tiểu Manh thấy cô ta vẫn còn chần chừ thì liền lấy tay ngắt ngang cuộc điện thoại.
“Mình không sao thật mà, do chú của cậu ăn hơi nhiều, mình tốn hơi nhiều tiền… nên mình có hơi giận chú ấy mà thôi…”
Tô Tiểu Manh nhìn sang chỗ khác rồi lẩm bẩm nói.
“Phụt… chỉ vì chuyện nhỏ này sao? Ha ha, Tô Tiểu Manh, cậu nhìn tiền đồ của cậu đi! Bao nhiêu tiền, mình trả lại cậu có được không?”
“... Cậu trả không nổi đâu.”
“Hả?”
“Trời ơi, không có gì không có gì, cậu muốn làm gì thì làm đi! Mình đi tắm.”
Tô Tiểu Manh nhe rằng cười cười với Ân Mộng rồi cầm quần áo chui vào phòng tắm.
Ân Mộng nghịch nghịch tóc, cô ta vừa ngồi xuống thì Ân Thời Tu lại gọi điện đến.
“Chú, sao chú lại để Tiểu Manh trả tiền thật vậy?”
“Bị đụng nghiêm trọng lắm không?”