"..."
Bước chân của Tô Tiểu Manh dừng lại, trái tim như bị móc lên, ngay sau đó, tiếng kêu vội vã và hoảng sợ, quen thuộc và thân thiết này đã xé toạc một lỗ hổng trong trái tim cô.
Ân Thời Tu thực sự sợ hãi, anh sợ cô sẽ không quay đầu lại…
"... Em không thích anh nữa sao?"
Anh hỏi, không thèm quan tâm tất cả những người lớn tuổi trong phòng.
Tô Tiểu Manh cắn môi, đôi mắt đỏ hoe:
"Cháu không xứng với chú, thậm chí không xứng trong khoảng thời gian ngắn cho đến khi em bé chào đời.”
"..."
Ân Thời Tu còn muốn mở miệng, nhưng mẹ Tô đã trừng mắt nhìn anh.
Trước khi rời đi, bà còn liếc nhìn mọi người có mặt trong phòng...
Đường đường thế gia quyền thế nhà họ Ân, nhắc đến hai cái tên Ân Thiệu Huy và Chu Mộng Cầm thì đó phải là danh môn chính phái, phải là tiêu chuẩn quý tộc.
Con cháu của bọn họ có ai không phải là nhân tài kiệt xuất chứ?
Nhưng đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của một giáo viên bình thường, tất cả đều hóa hư không.
Cả nhà họ Tô rời đi mà không hề do dự một chút nào.
Phòng khách rộng lớn rõ ràng chỉ thiếu một người, nhưng đột nhiên lại trở nên trống rỗng.
Ngoại trừ tiếng khóc của Đan Minh Lãng và tiếng nức nở nhỏ của Đan Minh Húc, xung quanh đều là sự im lặng.
Nhưng sự im lặng không kéo dài lâu, Chu Mộng Cầm lên tiếng trước, nhìn Ân Thời Tu:
"Bọn họ là cha mẹ của Tô Tiểu Manh hả?"
"..."
Ân Thi Tú không đáp lời, không biết là đồng ý hay là phản kháng, anh không muốn trả lời câu hỏi của mẹ.
Trong lúc nhất thời, Chu Mộng Cầm bỗng cảm thấy khó chịu.
Ân Thiệu Huy hít một hơi thật sâu:
“Từ khi nhà họ Ân làm nên đại nghiệp, lịch sử gia đình giàu có đã ở trước mắt, luôn giữ vững truyền thống là gia đình hòa thuận thì mọi việc đều thịnh vượng, vợ chồng hòa thuận thì gia đình hưng vượng, tài vận hưng thịnh."
"..."
Ông lão chống nạng đứng dậy, đi đến gần Ân Thời Tu, quay lại và liếc nhìn mọi người có mặt:
“Từ khi ông nội tôi làm gia chủ cho đến nay, việc vợ chồng chung thủy đã trở thành gia quy, phương châm sống của gia đình. Chính vì vậy mà con cháu khi lập gia đình càng phải cẩn trọng hơn.”.
Cái nạng đập xuống đất hết lần này đến lần khác.
Nói với Ân Thời Tu cũng là nói với con cháu trong nhà:
"Thời thế thay đổi, gia đình người khác ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ, coi như một ngày nào đó theo thống kê toàn quốc tỷ lệ ly hôn đạt tới 90, con cháu nhà họ Ân cũng sẽ không nằm trong số đó!"
"..."
Mọi người nuốt nước bọt.
Ân Thiệu Huy nhìn Ân Thời Tu:
"Con cái đã lớn, ông già này có thể không xen vào được nữa. Cho nên, cho dù là chuyện cả đời của con, cho dù sau này có liên quan đến truyền thừa của nhà họ Ân, con cũng có thể tự mình quyết định!”
"Tấm gương tàn khốc của anh ba con ở ngay trước mặt con, con không thấy sao?!"
"Nhưng Tô Tiểu Manh không phải loại phụ nữ như vậy."
Ân Thời Tu ngước mắt lên, ánh mắt hờ hững, che đi sự khó chịu trong lòng.
"Cô ấy mới mười chín tuổi. Bố lại yêu cầu cô ấy làm gì? Tiến sĩ? Cuộc đời của cô ấy do chính cô ấy quyết định, tại sao bố lại yêu cầu như vậy?"
"Không đề cập tới điều kiện, chẳng lẽ thật sự để con ly hôn sao?"
Ân Thiệu Huy giơ nạng lên và đánh mạnh vào lưng Ân Thời Tu.
Ân Thời Tu nhắm mắt lại.
Mọi người đều há hốc mồm.
"Lão tứ! Sự tình đã đến nước này, em còn không thừa nhận sai lầm đi? Quỳ xuống đi!"
"Bố… Có chuyện gì thì từ từ nói, không phải chuyện không giải quyết được mà!"
Khi Ân Thời Hoa nhìn thấy em trai mình bị đánh, bà vội vàng cố gắng thuyết phục.
"Con lo cho hai đứa con trai của con trước đi!"
Ân Thiệu Huy lườm Ân Thời Hoa!
Ân Thời Hoa mím môi...
Ân Thời Tu không hé răng nửa lời mà quỳ xuống...
"Bố mẹ Tô Tiểu Manh đến mà con cũng không biết nói một tiếng sao?"
Chu Mộng Cầm lại hỏi.
"Có lẽ mẹ Tiểu Manh nghe được cũng tốt..."
Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói.
Cho dù anh không muốn mẹ của Tiểu Manh nghe được.
"Chuyện đã đến nước này, con tính xử lý như thế nào?"
Ân Thiệu Huy hỏi.
"Nếu không phải bố mẹ luôn coi thường Tiểu Manh, luôn nói những điều khiến cô ấy buồn, luôn đưa ra những yêu cầu vô lý thì cô ấy đã không đòi ly hôn."
"Tôi ép cô ta rời đi sao? Đến bây giờ tôi con không hiểu được, tôi đưa ra yêu cầu như thế thì có gì quá đáng chứ?"
Ân Thiệu Huy cau mày hỏi.
“Chẳng lẽ tôi và mẹ anh phải quỳ lạy con nhóc kia rời đi sao?”
"Khi con kết hôn với cô ấy, con không bao giờ muốn cô ấy thay đổi bất cứ điều gì."
"Nhưng kết hôn không phải chuyện của hai người, mà là chuyện của hai nhà! Chúng tôi chấp nhận việc anh có thể tùy ý tìm bất kỳ cô gái nào để cưới, chẳng lẽ cô ta không thể chấp nhận yêu cầu của chúng tôi sao?"
"Anh nghĩ hôn nhân không môn đăng hộ đối có thể bền lâu sao? Anh và cô ta không phải người cùng một thế giới, anh có biết không?!"
"Anh có biết cô gái kia nói với tôi cái gì không? Cô ta trèo lên khó, nhưng anh nhảy xuống không khó! Ha... Sau này sinh đứa nhỏ ra, cô ta sẽ dạy dỗ đứa nhỏ như vậy sao?"
Trước đây Ân Thiệu Huy chưa từng nói với Chu Mộng Cầm những lời này.
Sắc mặt Chu Mộng Cầm trở nên nghiêm túc, bề ngoài dù dịu dàng đến đâu cũng không che giấu được sự kinh ngạc và tức giận trong lòng!
"Con nhóc đó đã nói gì?"
"..."
Chu Mộng Cầm đứng dậy:
"Thiêu Huy, con nhóc kia nói với ông cái gì, ông nói lại xem.”
Ân Thiệu Huy hít một hơi thật sâu.
Chu Mộng Cầm cảm thấy thật buồn cười, bà nhắm mắt lại, chỉ nói ra một chữ!
"Ly hôn!"
"..."
"Mẹ, chuyện này mẹ không thể nói tùy tiện đâu! Lão tứ vất vả lắm mới…"
Ân Thời Hoa có chút lo lắng.
Nếu như Thời Tu ly hôn, đại gia tộc này có nhiều ánh mắt dòm ngó như vậy, sau này sẽ rất khó kế thừa vị trí gia chủ.
"Ly hôn! Tôi đã nói từ lâu rồi, loại con gái như thế không vào được cửa nhà họ Ân đâu."
Chu Mộng Cầm liếc nhìn Ân Thời Tu:
“Không phải tôi không cho cô gái đó một cơ hội, cũng không phải tôi không cho anh cơ hội, mà là từ khi tiếp xúc với cô ta, tôi chỉ thấy được sự kiêu ngạo mù quáng, tự cho mình là đúng của cô gái này, thiếu tham vọng, thiếu ý chí."
"Tuy rằng cô ta bị thương là lỗi của Minh Húc Minh Lãng, nhưng thái độ mà cô ta biểu hiện hôm nay lại càng làm cho tôi thất vọng!"
"Tuổi còn trẻ như vậy, khí phách của cô ta cao hơn trời, tuy Minh Húc Minh Lãng còn trẻ, nhưng cũng không bao giờ dám tranh cãi với trưởng bối như thế."
"Được, cho dù tôi đưa ra yêu cầu này khiến cô ta tức giận, nhưng cô ta lại vì chuyện này mà ly hôn với anh? Thời Tu, cô gái này thật sự có tình cảm với anh sao?"
"Các người luôn miệng nói trước mặt tôi, yêu nhau thì không phân biệt nặng nhẹ?"
"Thời Tu, mắt nhìn người của anh kém như vậy sao?"
"Hôm nay nhìn thấy bố mẹ cô ta, tôi đã hiểu tại sao cô ta lại có đức hạnh đó rồi..."
Nói nhiều như thế, nhưng có lẽ điều duy nhất có thể chạm đến trái tim của Ân Thời Tu chính là câu nói "Cô gái đó thực sự có tình cảm với anh sao?"
Có tình cảm không...
"Không phải cô ta muốn ly hôn sao? Vậy thì ly hôn, nhưng phải đợi sinh đứa trẻ ra mới ly hôn.”
Chu Mộng Cầm lạnh lùng nói.
Ân Thiệu Huy nhìn Chu Mộng Cầm, khẽ cau mày: "Chuyện này không thể vội kết luận."
Chu Mộng Cầm biết Ân Thiệu Huy đang lo lắng điều gì.
"Năm đó ông nội có thể thêm "vợ chồng chung thủy" vào gia quy, nhưng hôm nay ông là gia chủ, ông là quy củ của gia tộc này, ông nói có thể ly hôn, vậy thì có thể ly hôn."
"..."
Những gì Chu Mộng Cầm nói không phải là không có lý.
Nhưng…
Ân Thiệu Huy nhắm mắt lạ:
"Tổ huấn, trừ phi thật sự cần thiết, nếu không thì không nên động vào."
Chu Mộng Cầm cau mày.
"Nếu ly hôn, vậy thì vị trí gia chủ sẽ không đến phiên con."
Những lời này là do Ân Thiệu Huy nói ra, mục đích chỉ là để răn đe Ân Thời Tu.
"..."
Vẻ mặt Chu Mộng Cầm cứng đờ.
Ân Thiệu Huy lại nhìn Chu Mộng Cầm: "Lúc trước ông cụ đã đưa truyền thống này vào gia quy, không phải để một ngày tôi phá bỏ nó."
"..."
Chu Mộng Cầm mím môi, khuôn mặt khó coi hơn bao giờ hết.
"Bố, không cần phải vậy chứ?"
Ân Thời Hoa vẫn đứng lên: "Người nhà không biết chuyện Thời Tu kết hôn, cho dù nó ly hôn thì cũng không tính."
"Con sẽ không ly hôn."
Ân Thời Tu bình tĩnh nói.
"..."
Chu Mộng Cầm nhìn anh.
"Con sẽ không ly hôn với Tô Tiểu Manh."
Anh nhướng mắt, gằn từng chữ nói: "Con cũng không muốn vị trí gia chủ."
"..."
"..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều thất thần nhìn nhau.
"Các người coi thường Tô Tiểu Manh, không phải là cho rằng sau này con kế thừa vị trí gia chủ, Tiểu Manh sẽ không gánh nổi trách nhiệm sao? Vậy thì bây giờ không cần mọi người phải lo lắng nữa."
"Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, con không có yêu cầu cao đối với cô ấy."
Chu Mộng Cầm nheo mắt lại:
"Anh từ bỏ cái gì? Thứ anh từ bỏ không phải là vị trí gia chủ, mà là kỳ vọng của bố mẹ anh!"
"Con là con trai của bố mẹ, bố mẹ đánh con, con chịu hết, là con bất hiếu không nghe lời, giấu chuyện kết hôn, đều là lỗi của con.”
Ân Thời Tu nói nhẹ nhàng:
"Nhưng con biết nếu con nói ra trước, con và Tiểu Manh sẽ không bao giờ kết hôn được."
"Chính con đã dây dưa với cô gái đó, con nói con cưỡng hiếp cô ấy cũng là sự thật, cô gái đó không muốn ở bên con cho lắm..."
"Con chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với cô ấy, không chỉ vì các quy tắc gia đình."
Ân Thời Tu tạm dừng, sau đó tiếp tục:
"Vì cưới được cô ấy, con đã cố gắng hết sức, trông cậy vào việc cô ấy cũng có một chút khả năng thích con."
Có lẽ... khả năng này chỉ là ảo giác của anh, nhưng lại là con bài thương lượng duy nhất của anh, một ván cược...
Cược cô có thể yêu anh.
Nếu thua cược...
"Nếu cuối cùng cô ấy không yêu con, thì con và cô ấy chỉ là một trong hàng ngàn cặp đôi bất hạnh thôi."
Chỉ là trở lại với sự yên bình trước khi anh gặp cô.
"Mọi người có thể gọi cô ấy là tiểu hồ ly, hoặc là nói cô ấy không tư cách cũng được... Cô ấy đã là vợ của con, mười chín tuổi cô ấy mang thai con của con, hai mươi tuổi sẽ sinh đôi cho con."
Ân Thời Tu hít một hơi thật sâu, đứng dậy, anh liếc nhìn hai anh em vẫn đang quỳ một bên, sắc mặt đã tái nhợt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ân Thời Hoa và Đan Mộ Nam:
"Lát nữa con bước ra khỏi cánh cửa này, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không thể bước vào."
Chu Mộng Cầm nhìn anh khi nghe thấy câu nói này.
"Chuyện phát triển đến bây giờ không phải lỗi của Minh Húc Minh Lãng. Trách nhiệm chính là ở bản thân con, con đã không bảo vệ được cô gái đó."
Ngay khi Ân Thời Tu nói điều này, Đan Minh Lãng đã sửng sốt, đôi mắt chưa kịp khô lại ướt nhòe.
"Cậu, chúng cháu sai rồi, cháu biết chúng cháu sai rồi... huhu..."
"Bà ngoại, ông ngoại… Là lỗi của chúng cháu, đừng trách cậu mợ út..."
Ân Thời Tu hít một hơi thật sâu:
"Đàn ông con trai, khóc lóc có ích lợi gì!"
Đan Minh Lãng muốn kìm nước mắt, nhưng anh ta vẫn không thể dừng lại.
Như thể họ chỉ đang chơi với những que diêm, và cuối cùng họ không ngờ rằng sẽ đốt cháy cả ngôi nhà...
"Thời Tu, là anh dạy con trai không tốt, chuyện này…."
Đan Mộ Nam có phong thái hòa nhã, lúc này trên mặt ông ta đầy vẻ áy náy.
"Em sẽ không truy xét chuyện của Minh Húc Minh Lãng, sau này Tiểu Manh cũng sẽ không truy cứu, em hiểu cô ấy. Cho nên… mọi người không cần lo."
Nói xong, Ân Thời Tu nhìn Ân Thiệu Huy và Chu Mộng Cầm:
"Con đã giải quyết tất cả các vấn đề của mọi người rồi."
"...Anh đang nói cái gì? Hả? Cuối cùng, chỉ vì cô gái đó mà anh không cần bố mẹ anh, phải không?"
Cả đời Chu Mộng Cầm đều mạnh mẽ, nhìn con trai kiên quyết như vậy, cuối cùng bà cũng không khỏi đỏ mắt...
Từ xa xưa, muốn mẹ hay vợ, câu trả lời thật ra cũng không khó.
"Tôi có hiếu hay không, quyền quyết định là ở bố mẹ. Nhưng con có phụ cô ấy hay không, là do con lựa chọn."
Sau khi Ân Thời Tu nói xong, anh quay lại và sải bước ra ngoài.
Chu Mộng Cầm hít sâu một hơi, chỉ thấp giọng nói: "Chẳng lẽ tôi muốn làm bà mẹ chồng độc ác hay sao...?"
Ân Thiệu Huy vòng tay qua vai Chu Mộng Cầm, xoa xoa: "Không sao, không sao, không sao..."
Nhưng sao lại không sao được chứ?
Những gì Ân Thời Tu nói đều bình tĩnh và hợp lý, không tìm thấy sơ hở nào, nhưng từng từ từng chữ đều đổ lỗi cho họ.
Cặp song sinh đằng kia hoàn toàn chết lặng...
Đan Mộ Nam nhìn hai đứa con trai của mình và nói: "Thấy chưa? Đây là lỗi của mấy đứa đấy."
Cả Ân Thời Hoa và Đan Mộ Nam đều là những người không tỏ ra hiếu chiến hay ganh đua.
Vì vậy sau khi biết Ân Thời Tu và Tô Tiểu Manh kết hôn, họ hầu như đều mang tâm trạng thấu hiểu và mong chờ.
Đặc biệt là Ân Mộng luôn nói nhiều điều tốt về Tô Tiểu Manh trước mặt họ.
Ít nhất như Ân Mộng mô tả, thì bọn họ vẫn khá có cảm tình với Tô Tiểu Manh.
Tính tình như vậy... Nếu không phải hai đứa nghịch tử làm cho cô gái nhỏ sợ hãi, hôm nay cũng sẽ không đến nông nỗi như vậy.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái đôi mươi sợ hãi trước cái chết, không thể nào bình tĩnh lại được.
"Cậu út của mấy đứa không truy cứu, nhưng bố thì không bỏ qua đâu."
Giọng nói của Đan Mộ Nam trở nên lạnh lùng, Ân Thời Hoa vội vàng nhìn ông ấy: "Chồng, anh muốn làm gì?"
"Bố, để bọn nó đi bộ đội đi ạ."
"..."
Đôi mắt của Đan Minh Lãng và Đan Minh Húc gần như mở to cùng một lúc.
Ân Thiệu Huy liếc nhìn Đan Mộ Nam, nhưng ông không phản đối mà hỏi hai đứa cháu trai của mình:
"Để các cháu đi bộ đội, các cháu có đồng ý không?"
Đan Minh Lãng gần như phát điên với cảm giác tội lỗi, đừng nói đến việc đưa anh ta vào quân đội, thậm chí đánh anh ta nửa sống nửa chết, anh ta cũng sẽ chấp nhận!
Nhưng ngay khi anh ta định gật đầu, Đan Minh Húc đã nói:
"Cháu chấp nhận, nhưng Minh Lãng thì không được."
Đan Minh Húc nắm chặt tay, Đan Minh Lãng vội vàng mở to mắt ngơ ngác nhìn anh trai mình...
"Chuyện này là ý của cháu, Minh Lãng chỉ đi theo cháu thôi."
"Anh …"
"Hơn nữa, tính tình của Minh Lãng không thích tập trung, một nơi như quân đội quá hà khắc với em ấy, tôi có thể đến quân đội phục vụ vài năm cũng được!"
Khi Đan Minh Lãng thấy anh trai nghĩ cho mình nhiều như vậy, anh ta rất cảm động, anh ta lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt lấy anh trai mình”
"Anh, em muốn đi cùng anh, em không muốn xa anh đâu!"
Đan Minh Húc cau mày, liếc nhìn em trai:
"Em đừng có như con gái được không? Chúng ta đi hết rồi, ai sẽ chăm sóc bố mẹ, ai sẽ chăm sóc ông bà?"
Đan Minh Húc nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại đang oán thầm...
Chết tiệt, nếu đi hết thì ai có thể nghĩ ra cách lén gửi cho anh ta thứ gì đó vui vẻ ở bên ngoài vào chứ?
Một nơi như quân đội chán chết đi được, đến lúc bị thu hết điện thoại, máy tính, ipad chắc phát điên mất!
Ân Thời Hoa rất bất đắc dĩ, nhưng bà không hé răng nửa lời.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào quyết định của chồng.
Chu Mộng Cầm vẫn chưa hoàn hồn trước những lời của Ân Thời Tu, còn Ân Thiệu Huy thì không phản đối.
Đi lính chịu khổ một chút cũng không sao.
Một tuần sau, Đan Minh Húc làm thủ tục bảo lưu tạm nghỉ học, và một tuần sau nữa, anh ta khăn gói lên đường nhập ngũ.
Đan Minh Lãng đã khóc như một con chó.
…
Sau khi bố mẹ Tô đưa Tô Tiểu Manh ra khỏi nhà họ Ân, họ không đến sân bay ngay lập tức mà đến khách sạn.
Tô Tiểu Manh ôm Tô Thành Tể suốt cả quãng đường, cô cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy mẹ Tô.
Cho dù cô gái này có hơi sợ hãi, nhưng dù sao thì cô cũng là một người trưởng thành, thế mà cô cứ làm nũng bất kể trong hoàn cảnh nào...
Nhưng hiện tại bà không thể mắng cô được, tinh thần của người ta đang mong manh dễ vỡ lắm.
Trở về phòng, Tô Tiểu Manh vẫn không chịu buông Tô Thành Tể ra, vòng tay qua eo của ông, chui vào trong ngực của ông.
Tô Thành Tể vỗ nhẹ vào lưng cô.
Nhìn vết thương trên cổ, vết sẹo trên cổ tay của cô… Làm sao mà không xót xa cho được.
Mẹ Tô ngồi đối diện với họ.
Nhớ lại những gì Tô Tiểu Manh đã nói ở nhà họ Ân trước đó.
Nghĩ tới là thấy tức.
Bằng tiến sĩ? Cái quái gì vậy?
Còn nhốt cô lại…
Thế thì cần Ân Thời Tu làm cái quái gì nữa!
Nhưng mà câu hỏi cuối cùng của Ân Thời Tu lại lọt vào tai bà:
Nhóc con, em không thích anh nữa sao?
Và cả câu nói: “Cháu không xứng với chú, thậm chí không xứng trong khoảng thời gian ngắn cho đến khi em bé chào đời.”
Khoảng thời gian ngắn cho đến khi em bé chào đời là cái quái gì?
Mẹ Tô nhìn Tô Tiểu Manh vẫn đang bất động trong vòng tay của Tô Thành Tể.
Thấy cô không còn thổn thức nữa, bà không khỏi hỏi:
"Nói thật cho mẹ biết, con còn thích Ân Thời Tu không?"
"..."
"Tiểu Manh?"
"..."
Mẹ Tô khẽ nhíu mày, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện...
Tô Thành Tể hiểu ra, nhẹ nhàng kéo Tô Tiểu Manh ra.
Nhịp thở đều đặn, khuôn mặt giàn giụa nước mắt... cho thấy sự mệt mỏi và yên tâm của cô.
Nhưng kể cả sau khi ly hôn với chồng, cô vẫn có thể ngủ được à?
Mẹ Tô thật sự...
Mệt mỏi và đau khổ.
Cuối cùng, bà không làm phiền cô nữa.