Ân Thời Tu nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, sửng sốt trong chốc lát, có muốn che đậy cũng đã muộn.
Cô giá chạy đến phía sau anh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh với đôi mắt to tròn...
"Chú...tình hình thế nào rồi...?"
Ân Thời Tu quay lại và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, nhưng anh thực sự không thể lập tức bịa ra một cái cớ thích hợp...
"Bố mẹ Ân đánh sao?"
Ân Thời Tu xoa tóc cô, thấy cô sắp khóc, anh bất giác thở dài.
"Không sao, không đau."
"Tại sao lại đánh chú? Bởi vì chú và cháu lấy giấy đăng ký kết hôn sao? Chú có thể nói với họ sự thật, chúng ta kết hôn chỉ để…"
"Tiểu Manh, anh có quyết định của chính mình."
"Cho dù quyết định của chú là gì, cũng không thể ngây ngốc đứng đó và để bị đánh chứ! Lại còn đánh mạnh thế này..."
"..."
"Thế mà chú còn không nói, lại còn dẫn cháu đi ăn lẩu cay! Cháu còn bảo chú cõng nữa, huhu..."
Khi cô nghĩ đến việc ra khỏi nhà họ Ân, cô hoàn toàn không nhận thấy Ân Thời Tu có gì không ổn, không những thế còn kéo anh đi ăn những thứ dễ nổi nóng, lại còn làm nũng với anh khi đi mua sắm...
Khi cô trèo lên lưng anh, chắc là anh đau lắm đúng không?
Tô Tiểu Manh cảm thấy rất có lỗi, trái tim cô đau muốn chết!
"Anh không nói cho em biết, chỉ sợ hù dọa em mà thôi. Em xem, tự anh bôi thuốc được mà, đâu có cần phải nói với em làm gì?"
"Chú còn gạt cháu!"
Cô giơ tay vỗ vào ngực anh: "Nếu cháu không vào, chú…"
Tô Tiểu Manh còn chưa kịp hét xong, cô đã bị anh ôm vào trong lòng, người nào đó cúi đầu trìu mến ghé sát mũi cô, nở một nụ cười đắc ý như hồ ly...
"Từ lúc nào mà anh ở trong phòng tắm, em lại dám không gõ cửa xông vào thế?"
"Cháu…"
Sắc mặt Tô Tiểu Manh đỏ bừng, vành mắt đỏ hoe, lúc này trông cô như bị người nào đó ức hiếp nặng nề.
"Em cái gì?"
Anh vẫn hỏi với một nụ cười, giọng điệu mang chút trêu chọc.
Tô Tiểu Manh ngước mắt lên và lập tức nghẹn ngào:
"Không gõ cửa thì làm sao? Trên người của chú từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, có chỗ nào cháu chưa nhìn thấy đâu chứ?"
"..."
"Cười? Có gì buồn cười hả? Cháu nói gì sai à?"
Ân Thời Tu lắc đầu:
"Không. Anh thích em như vậy."
Trái tim Tô Tiểu Manh đập mạnh, nhưng mắt cô lại trợn ngược lên!
Ân Thời Tu sờ cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Tô Tiểu Manh khịt mũi, khàn giọng nói: "Cháu, cháu giúp chú bôi thuốc..."
"Được."
Ân Thời Tu trả lời.
Cô nhận lấy rượu thuốc, đọc hướng dẫn, nhíu mày: "Trong đó nói trước tiên dùng khăn nóng lau qua, dược tính mới có thể nhanh chóng thẩm thấu."
"Không cần…"
Anh còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô trừng mắt.
Ân Thời Tu sửng sốt một lúc, sau đó không nói nữa, anh dựa vào bồn rửa mặt, nhìn cô thử độ nóng của nước, khi nước nóng lên thì cô cầm lấy một cái chậu để hứng nước, rồi cầm lấy một chiếc khăn tắm thấm nước...
Nhiệt độ nước rất cao, bàn tay nhỏ bé non nớt bỗng chốc đỏ bừng.
Cô thổi vào tay, nhặt một góc khăn lên, nghiến răng vắt khô.
"Chú, đưa lưng qua, nằm úp xuống."
Tô Tiểu Manh nói xong, Ân Thời Tu ngoan ngoãn quay lại.
"Có đau không?"
Cô nhẹ nhàng khoác chiếc khăn tắm lên lưng anh và thận trọng hỏi.
"Không đau."
Lúc này Tô Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, lau lưng cho anh, sau đó đổ rượu thuốc và lau lên người.
"Không biết bao lâu mới có thể lành... Chú, xương cốt của chú có bị thương không?"
"Không có, ông cụ vẫn biết nặng nhẹ mà."
Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói.
Tô Tiểu Manh cau mày, thế này mà biết nặng nhẹ hả?
Nếu bố cô đánh cô như thế này... Không cần phải nói, mối quan hệ giữa cha và con gái phải bị cắt đứt!
Đây là bạo lực gia đình! Bạo lực gia đình!
"Hít..."
Tô Tiểu Manh tập trung vào suy nghĩ của mình đến nỗi lực tay của cô hơi mạnh.
Ân Thời Tu thở hổn hển, khiến trái tim cô run lên.
"A, có đau không?"
"Hơi đau. Nhanh lên, đừng để bị cảm lạnh."
Tô Tiểu Manh lúc này cũng không dám làm bậy, dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa rượu thuốc trên người anh.
Ân Thời Tu liếm môi, anh không biết là nhiệt độ trong phòng cao hay là do bàn tay nhỏ bé của Tô Tiểu Manh...
Cảm giác khô nóng chậm rãi từ khắp nơi trong cơ thể hội tụ đến một điểm nhất định.
"Được rồi!"
Giọng nói của Tô Tiểu Manh khiến Ân Thời Tu như trút được gánh nặng.
Ân Thời Tu lấy bộ đồ ngủ và mặc vào.
Tô Tiểu Manh nhìn cổ tay áo đã ướt đẫm của cô và suy nghĩ, cô nên đi tắm một lát thôi.
"Chú, chú đi ra ngoài trước đi…đi... đi đi..."
Lời nói vốn lưu loát của Tô Tiểu Manh dừng lại khi ánh mắt vô tình rơi vào nơi đũng quần bị phồng lên của anh.
Ân Thời Tu dịu dàng xoa tóc cô:
"Được, đừng sợ, đi tắm rửa đi, anh đi ra ngoài."
"…Ồ."
Tô Tiểu Manh ngơ ngác trả lời, thật lâu sau cũng không nhúc nhích, nghe tiếng đóng cửa phòng tắm, hồi lâu sau cô mới có thể bình tĩnh lại.
Chú…
t*ng trùng lại lên não rồi!
Anh đã bị thương như vậy làm sao dám nghĩ tới chuyện kia chứ!
Trái tim của Tô Tiểu Manh đã tan vỡ.
Cô vò đầu bứt tóc, cởi quần áo và bước vào bồn tắm...
Cô khuỵu gối, vô thức dùng hai tay đẩy nước, tấm lưng loang lỗ của Ân Thời Tu vẫn vô thức hiện ra trước mắt cô.
Cô biết bố mẹ Ân không thể chỉ nói vài lời.
Họ nghiêm khắc và giận dữ hơn cô tưởng tượng...
Chú... hà tất gì phải như vậy?
Nếu là cô, đừng nói là năm sáu gậy, còn chưa ra đòn đầu tiên, cô đã nói hết sự thật ra rồi.
Nếu hai ông bà đã tức giận như thế... Có lẽ không chỉ là không muốn họ ở lại dùng bữa.
Suy nghĩ một chút, trong lòng Tô Tiểu Manh nổ "Ầm" một tiếng.
Cô không xác định được, bởi vì cô cảm thấy không thể nào, Ân Thời Tu là người thông minh như vậy, anh có cách dỗ dành hai ông bà cụ, tuyệt đối sẽ không đến mức đoạn tuyệt với bọn họ...
Cô lắc đầu phủ nhận suy nghĩ gần như hoang đường của mình.
Cô khẽ thở dài, tát nước trong bồn tắm, lẩm bẩm: "Chú, sao chú lại làm chuyện khiến người ta đau lòng như vậy..."
Khiến mọi cảm xúc, tâm trạng của cô giờ đây đều đẩy theo anh...
...
Sau khi Ân Thời Tu từ phòng tắm ra, anh đi đến tủ lạnh lấy nước đá và uống vài ngụm.
Sau khi trở lại phòng ngủ, ngồi ở bên giường, anh cầm quyển sách trên giá sách gần đó lên lật qua lật lại vài trang, trong lòng cảm thấy bất an.
Vốn muốn định đi ngủ, ai ngờ quyển sách trên tay còn chưa đặt trở lại giá sách, cửa phòng tắm mở ra, Tô Tiểu Manh vò vò mái tóc vừa sấy khô, liếc mắt nhìn Ân Thời Tu....
"Chú chưa ngủ hả…"
Ân Thời Tu mỉm cười: "Ừ, chờ em."
Tô Tiểu Manh khó chịu đi tới, vén một góc chăn chui vào.
Ân Thời Tu hơi nhướng mày, động tác nhăn nhóc của cô là sao vậy?
"Hmm... tắt đèn đi."
"… Ừ."
Thời gian cũng đã muộn, Ân Thời Tu tắt đèn trên bàn cạnh giường ngủ.
“Nằm thế này có đau không?”
Tô Tiểu Manh thấp giọng hỏi.
"Có một chút, nên anh sẽ xoay sang một bên."
Ân Thời Tu cười ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô: "Ngủ đi."
"..."
Tô Tiểu Manh mở to mắt, liếm môi và không ngừng do dự trong vòng tay anh.
Ân Thời Tu ban đầu chỉ muốn nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật nhanh...
Nhưng Tô Tiểu Manh trong ngực anh lại giống như một con thỏ nhỏ, cứ ngọ ngoạy liên tục.
"Sao vậy? Ngủ không được sao?" Anh hỏi.
Tô Tiểu Manh vòng tay qua eo anh, đột nhiên nói: "Chú, sữa tắm của chúng ta hình như là mùi dưa mật."
"... À, lần trước đi siêu thị là em chọn."
"Cháu vừa mới dùng đấy."
"Ừm....."
"Bây giờ cháu có mùi dưa mật..."
"..."
"Chú có muốn ăn không?"
"..."
Trong bóng tối, Ân Thời Tu mở ra một đôi mắt đại bàng rực lửa...
Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng, suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng mở miệng, nhưng vừa mở miệng thì cô liền hối hận.
"Hừ... chú không thích mùi dưa mật sao? Haha... Hình như cũng đã khuya rồi, đi ngủ thôi!"
Cô giả vờ đánh trống lảng.
Ân Thời Tu vốn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nhưng khi anh nhận ra thì...
Như thể ngực của anh chứa đầy mật ong, anh không thể kiềm chế sự vui mừng của mình.
Anh kéo khóe môi lên, vừa mở miệng liền cắn vào môi Tô Tiểu Manh, giọng nói khàn khàn lộ ra sức dụ dỗ không thể cưỡng lại...
"Anh thích, anh rất thích..."
"Chụt…"
Tô Tiểu Manh biết chú sẽ không cam lòng đẩy thức ăn đã được đưa đến miệng mình đâu.
Cũng không thể trách ai đó được, là cô nguyện ý đút cho anh ăn mà...
"Được... chú phải nhẹ tay đấy... đừng dọa em bé..."
"… Được."
Hơi nóng phả vào da cô... làm toàn thân cô run lên...
...
Ngày hôm sau, Ân Thời Tu vẫn thức dậy rất sớm, nhưng Tô Tiểu Manh thì ngủ đến tận trưa.
Sau khi thức dậy, rõ ràng là Ân Thời Tu đã đi làm.
Cô chống người ngồi dậy, hai chân sưng tấy đau nhức, trên đùi còn có những vết lốm đốm màu đỏ, đủ cho thấy sự đói khát và điên cuồng của người đàn ông nào đó.
Cô xoa bụng mình:
"Cục cưng, tối hôm qua con có sợ không? Đừng sợ, đừng sợ..."
Cô vươn vai, bước ra khỏi giường.
Như thường lệ, bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn trong bếp, chắc là người giúp việc buổi sáng đã mang đến.
Sau khi hâm nóng đồ ăn trong lò vi sóng, cô mang đến bàn cà phê, vừa ăn trưa vừa xem tin tức buổi trưa.
Một lúc sau, Ân Thời Tu gọi điện đến, cô mắng anh không tiếc lời, nhưng đối phương chỉ nhận hết lời chỉ trích một cách cưng chiều.
Chửi chán rồi, cô lại lẩm bẩm hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh.
Nghe nói người bị thương rất dễ phát sốt, sơ ý cũng có thể bị viêm nhiễm.
Ân Thời Tu nhiều lần cam đoan rằng anh không có chuyện gì cả, vết thương trên lưng cũng không đau lắm, đối với một người đàn ông to lớn như anh thì một vết thương nhỏ như vậy không làm nên trò trống gì cả.
Tô Tiểu Manh có chút hoài nghi, nhưng cô vẫn không cằn nhằn nữa.
Sau khi cúp điện thoại, cô đang định tiếp tục ăn cơm thì chuông cửa lại vang lên.
Biết rằng đó không phải là Ân Thời Tu, Tô Tiểu Manh đã cảnh giác khi mở cửa và cau mày khi nhìn thấy một khuôn mặt... rất khó quên.
Cánh cửa chỉ hé ra một chút, Tô Tiểu Manh thò đầu ra nói:
"Ân Thời Tu không có ở nhà, nếu cần thì hãy gọi trực tiếp cho chú ấy."
Nói xong, cô quay đầu định đóng cửa lại, nhưng chân của người kia lại di chuyển nhanh hơn cô, kẹp vào khe cửa.
Dung Tĩnh nở nụ cười xấu xa,
"Ai nói tôi tìm anh ta?"
Tô Tiểu Manh cả kinh: "Anh không tìm chú ấy, vậy tìm ai?"
"Tôi tìm cô đấy, em gái Tiểu Manh."
Dung Tĩnh đẩy cửa ra, vừa vặn đi vào.
Tô Tiểu Manh lại sửng sốt, tìm cô?
Trực giác mách bảo đây là chuyện không tốt.
Dung Tĩnh vênh váo đi vào, hanh ta còn ăn mặc cực kỳ kiêu ngạo bắt mắt, tựa hồ sợ ánh mắt của người khác sẽ không dán vào mình.
Bộ tây trang màu màu vàng tươi...
Vàng tươi!
Tô Tiểu Manh lắc đầu, đây là màu sắc mà đàn ông bình thường có thể mặc sao?
Cũng may... cũng may, ông chú nhà mình không có gu mặn như thế.
Dung Tĩnh liếc nhìn bữa trưa còn dở trên bàn cà phê, sau đó đột nhiên quay người lại, Tô Tiểu Manh suýt chút nữa đụng phải anh ta.
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
Cô trầm giọng hỏi, có lẽ ấn tượng người đàn ông này để lại cho cô rất tệ, cho nên cô mới có thái độ không tốt như thế.
"Tôi nghe nói anh Thời Tu đã làm một chuyện không thể tin được, cho nên tôi tới đây xem nữ nhân nào đã khiến anh Thời Tu mêm muội như vậy…"
Dung Tĩnh đột nhiên cúi xuống, nghiêng người trước mặt cô:
"Thì ra là cô… em gái Tiểu Manh Manh."
Tô Tiểu Manh vội vàng lui về phía sau một bước, kéo ra một khoảng cách an toàn với anh ta, nhướng mày hỏi: "Vậy anh thấy chưa?"
"Thấy rồi."
"... Thấy rồi thì có thể đi chưa?"
"Này, anh Thời Tu dạy cô vậy hả? Người thân có quan hệ huyết thống đến mà một chén trà cũng không rót sao?"
Tô Tiểu Manh vội vàng giương mắt, huyết thống?
Có ý gì?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tô Tiểu Manh, Dung Tĩnh nhún vai:
"Được rồi, cô không tin cũng không sao, dù sao cô cũng không có địa vị gì trong nhà họ Ân."
"Không phải muốn uống trà sao, ngồi đi! Ông chú!"
Tô Tiểu Manh nâng cằm, đi vào nhà bếp và tùy ý pha một tách trà rồi đặt nó lên bàn cà phê.
Không phải cô thật sự tin người này có quan hệ huyết thống với chú, nhưng ngẫm lại, lão yêu quái họ Dung này chắc là người quen của chú.
Nếu đã là người quen thì không có lý do gì để đuổi người ta ra ngoài.
Dung Tĩnh không ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người Tô Tiểu Manh.
"Anh nhìn đủ chưa?"
Tô Tiểu Manh bị anh ta nhìn như thế thật sự không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Dung Tĩnh đút hai tay vào túi quần, hơi khom người, kéo khóe miệng, nheo đôi mắt rắn đen như mực lại...
"Làm sao cô và anh Thời Tu lại quen biết nhau thế?"
"...Chuyện đó thì liên quan gì đến anh?"
"Tại sao Tiểu Nhâm nói rằng anh Thời Tu đã chen ngang thế?"
Hai chữ "Tiểu Nhâm" bật ra khỏi miệng của Dung Tĩnh, Tô Tiểu Manh lập tức nhớ đến... Nhâm Ý Hiên.
Anh ta chăm chú quan sát sự thay đổi trên nét mặt của Tô Tiểu Manh, không bỏ sót một chút nào.
"Điều này lại càng không liên quan đến anh!"
Tô Tiểu Manh nhìn anh ta, trong đôi mắt tròn xoe có chút ác ý.
Cho dù cô gái nhỏ có thực sự tức giận trở nên hung dữ thì cũng chỉ là một con thỏ trắng có răng có móng, không có bao nhiêu tác dụng răn đe.
Nhưng Dung Tĩnh không có ý định dừng lại ở đó, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tiểu Manh, và tiếp tục:
"Sao lại không liên quan? Hiện tại cậu ấy là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, người trong lòng của cậu ấy là Tiểu Manh Manh cô đấy. Tốt xấu gì người ta cũng gọi tôi một tiếng Dung thái tử, tôi phải điều tra tình hình của con dân chứ, phải không?"
"..."
"Thật ra... cô vẫn rất thích Tiểu Nhâm phải không?"
Tô Tiểu Manh mím chặt môi.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Dung Tĩnh:
"Dù sao thì Ân Thời Tu cũng là một ông già ngoài ba mươi, có thể mang đến cho cô cảm giác sảng khoái trong chốc lát, nhưng không thể so sánh với thanh mai trúc mã đúng không?"
Tô Tiểu Manh nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt phức tạp...
Bị đôi mắt này của anh ta nhìn chằm chằm, dường như anh ta đều có thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng cô!
"Cô nghĩ Ân Thời Tu ở bên cô là vì cái gì? Tôi nói cho cô biết nhé?"
"..."
"Anh ta..."
"Im miệng đi?"
Tô Tiểu Manh cau mày, trông dáng vẻ đã không còn kiên nhẫn.
Cô dùng hai tay chống nạnh, bụng đột nhiên ưỡn về phía trước, Dung Tĩnh sững người một chút, lui về phía sau nửa bước...
"Dung thái tử sao? Mẹ kiếp! Sao không nói là bà nội trợ đi?"
Tô Tiểu Manh bày ra vẻ mặt khinh thường, bụng lại đẩy về phía trước, Dung Tĩnh chớp chớp mắt, vội vàng lui về phía sau một bước...
"Tôi có tình cảm với Nhâm Ý Hiên hay không cũng không phải việc của anh?"
Nói xong, cô lại ưỡn bụng lên, làm mấy lần như vậy, Dung Tĩnh lại bị đẩy ra cửa.
"Chú và tôi ở cùng nhau là vì cái gì cũng chẳng liên quan đến anh?"
"..."
Dung Tĩnh hơi nhướng mày, sau đó cười nói: "Thật sự không muốn biết à?"
Tô Tiểu Manh ghét vẻ mặt dường như có thể kiểm soát mọi thứ của anh ta!
Cô mở cửa và đẩy anh ta ra ngoài mà không nói một lời nào.
Mặc kệ anh ta có thực sự có quen biết với chú hay không, từ quần áo đến giọng nói đến ánh mắt và thái độ của anh ta, cô đều không thích bất cứ điều gì.
Cửa vừa đóng lại, Dung Tĩnh lại bắt đầu gõ cửa.
Tô Tiểu Manh trực tiếp hét vào cửa: "Nếu anh không rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy!"
"Em gái Tiểu Manh Manh..."
"..."
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, Tô Tiểu Manh nhắm mắt lại hét lớn: "Còn gõ cửa nữa, hôm nay tôi sẽ khiến anh không thể rời khỏi tòa nhà này!"
"Những lời tàn nhẫn" vừa mới nói ra, ngoài cửa đã không có động tĩnh gì nữa.
Tô Tiểu Manh trở lại ghế sô pha, vừa định ngồi xuống thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cô vội vàng lấy một cái cốc nhỏ, rót đầy một cốc nước, tức giận mở cửa rồi hất ra.
"Anh không hiểu mấy lời tôi nói hả…"
Khi Tô Tiểu Manh nhìn thấy người đứng ngoài cửa, cô đột nhiên cảm thấy như bị sét đánh.
Bố Ân đang chống gậy, khớp xương đều nổi hết lên...
Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc hoa râm.
"Bác trai…"