Tô Tiểu Manh nhanh chóng lắc đầu rồi nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Không ở lại không ở lại! Cháu sẽ quay về Thành Đô!”
Tay của Ân Thời Tu ngưng bặt lại, anh ngẩng mặt lên: “Tại sao?”
“Ở Bắc Kinh có nhiều người quá, đường sá cũng hay kẹt xe, môi trường lại ô nhiễm, nhiều người tranh giành như vậy thì tại sao cháu phải tiếp cận đám đông như thế này chứ.”
“... Vậy sao em lại thi đến Bắc Kinh?”
“Bởi vì…” Bởi vì cái tên Nhâm Ý Hiên đó đột nhiên lại đi sửa nguyện vọng của cô, khiến người có thành tích trung bình như cô bị dọa sợ gần chết!
“Bởi vì cái gì?”
“Vì một sai sót nhất thời, sai sót… hi hi.”
Tròng mắt của con bé này cứ sợ hãi láo liên, vừa nhìn là biết ngay đang che giấu, anh cũng không hỏi thêm.
“Chú, chú từng đến Thành Đô chưa?”
“Từng đi công tác ở đó rồi.”
“Nếu như sau này chú có đến Thành Đô chơi thì cháu sẽ làm hướng dẫn viên cho chú nha! Thật ra đường Đông Đại với Thành Đô cũng rất giống nhau, trời càng tối thì càng nhộn nhịp sôi nổi, mấy tòa nhà kiến trúc cũng giống nhau nữa.
Tô Tiểu Manh nhớ lại rồi nói.
“Sau này muốn làm công việc gì?”
“Ưm… có lẽ sẽ làm một cô giáo dạy nhảy, dạy trẻ con nhảy múa, cũng có thể sẽ đi tìm một công ty để đi làm văn phòng các thứ, à, mẹ cháu có một tiệm bán hoa nhỏ, tiệm bán hoa nhỏ đó cũng được lắm…”
Ân Thời Tu liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cô thì anh thấy không đồng tình lắm.
Chỉ có thể dùng bốn chữ để tổng kết - Không có chí lớn.
“Là sinh viên tốt nghiệp từ đại học A mà chỉ có chí hướng như này hay sao?”
Tô Tiểu Manh không cảm thấy chí hướng của mình không hay, nhưng khi Ân Thời Tu nói vậy, cô lại bắt đầu nghịch ngợm: “Nếu không thì sau khi tốt nghiệp đó chú, chú thu nhận cháu đi nhỉ? Để cháu được làm công nhân của công ty thuộc top năm trăm?”
“Cho tôi chút lợi ích thì tôi sẽ suy nghĩ.”
Tô Tiểu Manh bĩu môi, rồi lẩm bẩm một câu: “Chú à, chú đúng là không có tình người gì cả, cái gì chú cũng đòi có lợi ích hết…”
“Em nói cái gì?”
“Cháu nói chú đúng là thân thiện quá rồi! Rõ ràng chú bận rộn như vậy nhưng lại có thể đi ăn cơm cùng cháu!”
Nói xong thì cô lại cúi đầu ăn mì cay.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô cay xè đỏ tươi càng tô điểm thêm mấy phần xinh đẹp cho gương mặt thanh tú này, hệt như đêm hôm đó khi cô say bét nhè không biết gì vậy…
Ân Thời Tu lại ngớ người rồi.
Anh mở chai nước suối uống vài ngụm.
Tô Tiểu Manh…
Anh cứ âm thầm đọc đi đọc lại ba chữ này, cảm giác mà cô gái này cho người khác cũng giống hệt như cái tên của cô vậy, đơn giản và tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!