Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía cả nhà Hàn Mộng Quyên, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, khinh miệt.
Khương Hải Vận vội xua tay: "Mỹ Tĩnh, thôi đừng nói thế, kẻo Mộng Quyên lại buồn."
"Nghĩ mà xem con bé Quân Dao trước kia giỏi giang biết bao, biết bao chàng trai trẻ tài tuấn xếp hàng theo đuổi, kết quả thì ... ôi! Cả đời coi như tiêu rồi, tiếc thật."
Bà ta thở dài thườn thượt, rồi chuyển đề tài:
"Đúng là đời người phải xem số. Con Bích Nguyệt nhà tôi trước đây sao bì được với Quân Dao, may mà tìm được bạn trai xuất sắc. Phụ nữ ấy mà, có giỏi đến mấy cũng chẳng để làm gì, vẫn là phải lấy đúng người."
Câu nói một mui tên trúng hai đích: vừa bóng gió chê bai Khương Quân Dao, vừa đá xéo Hàn Mộng Quyên lấy nhầm chồng. Chứ nếu Khương Hải Vân có tí bản lĩnh, nhánh hai đã không đến nỗi thảm hại như hôm nay.
Mặt Hàn Mộng Quyên sầm lại; nếu không kiêng nể ông cụ đang có mặt, hẳn đã chửi ầm lên. Bà hít sâu, nuốt giận, không thèm đáp. Bà hiểu rõ, cãi lại chỉ rước thêm mỉa mai.
Mặt Khương Hải Vân giật giật liên hồi; hôm nay là ngày ông mất mặt nhất trong đời. Ánh mắt ông ta nhìn Diệp Sở càng thêm chán ghét. Trong mắt ông, mọi chuyện đều do Diệp Sở gây ra. Trong lòng đã quyết, về sẽ bắt Quân Dao ly hôn cho bằng được.
Thấy mấy người không phản ứng, Trần Mỹ Tĩnh thấy nhạt, lười nói tiếp. Những người khác cũng thôi không nhìn nữa, lại cụng ly rôm rả, uống hả hê. Trong lúc ấy còn ra sức tâng bốc Tôn Thao.
Chỉ có Diệp Sở là rõ: chỗ rượu đó không phải tặng cho Tôn Thao, mà là tặng cho anh. Nhưng chuyện vặt thế, anh cũng chẳng muốn chấp nhặt. Nói ra mọi người cũng chẳng tin, lại còn bị cười vào mặt. Đâu đến mức vì sĩ diện mà gọi ông Lý Quảng Lăng tới xác nhận.
Bua an ket thuc, moi nguoi khac đeu vui vẻ, chỉ nha Han Mong Quyen là tức nghẹn cả bụng.
Vừa tan tiệc, Khương Hải Vân đã giục đi ngay.
"Ha ha, chú hai, chạy gì gấp thế? Có ai ăn thịt các người đâu." Khương Quân Hổ cười ha hả.
Khương Hải Vân tuy hận không thể chuồn ngay, nhưng thang máy mãi không lên. Cuối cùng vẫn phải đi chung thang máy với mọi người.
"Lão Nhị, Mộng Quyên, mai Quân Long nhậm chức tổng giám đốc, hai người nhất định phải tới đấy nhé." Ra khỏi thang máy, Trần Mỹ Tĩnh cố ý bước lên nói, mắt đầy vẻ trêu chọc.
Khương Hải Vân và Hàn Mộng Quyên mặt mày u ám, không đáp.
Khương Hải Vận cũng xấn tới mỉa: "Mộng Quyên, nghe nói con rể nhà cô còn chưa có việc làm, có cần tôi nhờ Tôn Thao noi một tiếng, để con rể cô sang ngân hàng của họ làm bảo vệ không?"
Trương Bích Nguyệt giả vờ không vui: "Mẹ, ngân hàng của anh Tôn yêu cầu nhân viên cao lắm, thằng đó từng vào tù thì sao mà nhận nổi."
Khương Hải Vận thở dài: "Ôi, Mộng Quyên, không phải chị cả không muốn giúp, mà thật là ... "
Hàn Mộng Quyên mặt xanh mét: "Cảm ơn ý tốt của chị cả. Con rể tôi có cả đời không đi làm thì nha toi vẫn nuoi được, khỏi cần chị lo chuyen bao đồng."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!