Lý Quảng Lăng nghe mà ngẩn người, gầm lên: "Lý Quảng Hàn, chuyện tuyệt đối không phải như vậy, đừng có ngang ngược ở đây!"
"Lý Quảng Lăng, em muốn lật trời chắc, dám quát chị à." Lý Quảng Hàn mắng ngược. "Bảo chị cố tình gây sự? Vậy em nói xem, thẳng nhãi này nửa đêm nửa hôm mò tới nhà chúng ta là để làm gì?"
Lý Quảng Lăng bị hỏi đến cứng họng.
Diệp Sở đâu rảnh mà phí thời gian ở đây; nếu không nể mặt Vân Băng Uyển, anh đã chẳng ra tay.
"Anh Lý, tôi không có ác ý với nhà họ Lý, tôi còn việc, xin phép đi trước."
Anh chuẩn bị rời đi thì bị Lý Quảng Hàn chặn lại.
"Anh không được đi."
Ánh mắt Diệp Sở lạnh hẳn: "Cô muốn chết à?"
Lý Quảng Hàn chẳng hề sợ: "Anh thử động vào tôi xem. Nói cho anh biết, chồng tôi là phó cục trưởng cục cảnh sát, anh mà dám đụng vào tôi một cái thì ngồi tù mục xương!"
Diệp Sở không muốn lằng nhằng nữa, định ra tay dạy cho cô ta một bài học.
"Quảng Hàn, lùi ra."
Một giọng nói già nua bỗng vang lên.
Lý Quảng Hàn nhìn về phía giường, thấy bà lão đang trừng mắt nhìn mình.
"Mẹ, ông ta ... "
"Mẹ bảo con lùi ra."
Giọng bà lão bỗng nghiêm hẳn. Lý Quảng Hàn tuy đanh đá nhưng cũng không dám trái lời mẹ, đành bực bội lùi ra.
"Quảng Lăng, đỡ mẹ xuống giường."
Lý Quảng Lăng lập tức bước tới, dìu bà lão xuống.
Bà run run bước tới trước mặt Diệp Sở, cung kính cúi người: "Cậu bạn trẻ, ơn nghĩa hôm nay, nhà họ Lý ắt ghi lòng tạc dạ."
Diệp Sở vội đỡ bà dậy: "Bà quá lời rồi."
"Không hề quá. Nếu không có cậu ra tay, nhà họ Lý ắt tổn thất nặng nề." Bà lão lắc đầu, rồi nói tiếp: "Cậu à, bà còn chút việc nhà phải xử lý, ngày khác nhất định đích thân bày tiệc tạ ơn."
Diệp Sở gật đầu, quay lưng rời biệt thự. Dựa vào dấu ấn đã để lại trên người lão già áo dài từ ban ngày, anh bắt đầu lần theo.
Anh vận lực, lướt nhanh qua thành phố, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ cực nhanh.
Hơn nửa giờ sau, anh lần theo khí tức tới một công viên hẻo lánh.
Trong công viên, hai bóng người đang giao chiến.
Chính là tên áo đen và lão già áo dài.
Diệp Sở tìm một chỗ kín ẩn mình, âm thầm quan sát trận đấu.
Nhìn khí thế khi ra chiêu, thực lực hai người ngang ngửa, tầm bậc bốn hoặc năm của cảnh giới Khai Mạch.
Nhưng lão già áo dài là một cổ sư, ngoài thực lực bản thân còn giỏi dùng cổ trùng.
Thành ra tên áo đen vừa đánh vừa phải đề phòng cổ trùng tập kích.
"Ta mặc kệ ngươi là ai, mau giao đồ ra, bằng không hôm nay chết tại chỗ này."
Giọng lão già áo dài lạnh như băng. Hắn rút một cây sáo xương ra thổi nhanh, mấy con cổ trùng đen vỗ cánh bay vụt về phía kẻ áo đen.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!