Anh Diệp Sở vừa định đuổi theo thì từ xa đã thấy một bóng người lao vút vào biệt thự, kế đó bên trong vang lên tiếng cãi vã kèm tiếng kêu thảm.
Anh phóng thần thức ra, mọi chuyện trong nhà hiện rõ mồn một.
Bóng người khi nãy chính là Lý Quảng Giang, lúc này đang ép Lý Quảng Lăng giao lại vị trí gia chủ.
"Thằng Ba, mày đã làm gì với mẹ?" Lý Quảng Lăng trợn mắt đỏ ngầu.
Trên giường, bà lão mặt mày đau đớn, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, rõ ràng đang bị hành hạ dã man.
Lý Quảng Giang cười lạnh: "Lý Quảng Lăng, chỉ cần mày ngoan ngoãn giao vị trí gia chủ, mẹ sẽ không phải chịu cảnh cổ trùng cắn xé."
Mắt Lý Quảng Lăng bỗng trợn trừng, anh bật thốt: "Đồ súc sinh, quả nhiên là mày!”
Lúc này anh ấy còn gì không hiểu nữa: những gì Diệp Sở nói đều là sự thật, chỉ hối hận vì khi đó không chịu tin.
"Lý Quảng Giang, lòng dạ mày độc ác quá rồi. Mẹ vất vả nuôi mày khôn lớn, vậy mà mày lại hạ cổ bà."
"Hừ, không trách tao được." Lý Quảng Giang cười nhạt. "Trách thì trách mẹ thiên vị. Từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt cũng là của mày."
"Vị trí gia chủ, cổ phần ngân hàng, thậm chí ngay cả vật tổ truyền cũng muốn đưa cho mày. Dựa vào đâu? Tao cũng là con trai bà mà."
Hắn méo mặt vì giận, trông như phát điên.
Lý Quảng Lăng há miệng mấy lần, nhất thời không biết phản bác thế nào.
"Dù thế nào đi nữa, mày cũng không thể hạ cổ lên người mẹ."
"Hừ, tao đã cho bà cơ hội rồi, là bà không chịu nói."
Lý Quảng Giang hừ lạnh. Không lâu trước đây, hắn từng hỏi bóng gió về vật tổ truyền, nhưng bị bà lão mắng cho một trận. Hắn sinh hận, vốn định ra tay cưỡng bức ép hỏi, nhưng nghĩ đến tính bà, sợ cá chết lưới rách. Cuối cùng nhớ lại lần trước trước khi bà đi ghép thận, bà từng để lại lời trăn trối, bèn lén hạ cổ, lại nhờ Cát đại sư ra tay, tuyên rằng bà chỉ còn nửa năm thọ mệnh, đoán là thể nào bà cũng sẽ nói rõ chuyện vật tổ truyền. Hắn đặt máy nghe lén trong phòng, diễn biến đúng như hắn dự liệu, nhưng kết quả lại khiến hắn khó chấp nhận: bà một lần nữa chọn Lý Quảng Lăng.
Khi lão già áo dài đuổi theo gã áo đen, hắn lập tức quay về, lật bài ngửa, chuẩn bị đoạt quyền điều hành nhà họ Lý.
Đúng lúc đó, Lý Quảng Hàn đang say rượu bị tiếng cãi vã làm tỉnh. Cô nghe được cuộc nói chuyện của hai người, chẳng nói chẳng rang, lao lên tat Lý Quảng Giang một cái như trời giáng.
"Đồ súc sinh, mày dám xuống tay với mẹ, tao đánh chết mày!"
Cô còn định đánh tiếp, nhưng Lý Quảng Giang đã nhanh tay tát lại một cái. Lý Quảng Hàn không kịp đề phòng, lảo đảo một cái, ngã phịch mông xuống đất.
Cô kinh hãi ngẩng đầu, mặt đầy vẻ không thể tin: "Mày dám đánh tao?"
"Đánh mày thì sao?" Lý Quảng Giang quát lạnh. "Lý Quảng Hàn, bớt tự cho mình là đúng đi. Mày nghĩ mày là ai?"
"Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng phải nghe mày. Rõ ràng đã lấy chồng rồi mà còn muốn can dự vào chuyện nhà họ Lý. Dựa vào cái gì?"
Lý Quảng Hàn càng thêm sững sờ, hoàn toàn không thể tin gã thanh niên mặt mũi oán độc trước mắt lại là thằng em ngoan ngoãn, sùng bái cô hết mực năm nào.
Cô bật dậy, quát lạnh: "Lý Quảng Giang, bây giờ mày dừng tay còn kịp, nếu không chẳng ai cứu nổi mày đâu."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!