Gia Cát Triết Nhã ung dung ngồi xuống cạnh bên, khỏe môi khế nhếch: "Cô Hoàng Phủ nói vậy không đúng rồi. Tôi tới Giang Đô cũng là vì nhiệm vụ của gia tộc, liên quan gì đến cô."
Hoàng Phủ Thi Nguyệt hừ lạnh, không thèm đế ý nữa.
Vân Bãng Uyến khẽ gật đầu với Diệp Sở: "Cậu em Diệp, lại gặp nhau rồi."
Diệp Sở cũng gật đầu đáp.
"Băng Uyến, cô cũng quen thàng nhóc này à?" Gia Cát Triết Nhã kinh ngạc.
"Nói quen thi không, chỉ là từng gặp vài lần." Vân Bãng Uyền giái thich.
Gia Cát Triết Nhã ừ một tiếng, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Sở, trong mất lộ vé hiếu kỷ.
Cô vẫn nhớ như in lần gặp trước.
Vả lại, người có thế khiến Hoàng Phủ Thì Nguyệt coi trọng như vậy, chc chần không đơn giản.
E răng ngoài y thuật ra, còn có bản lĩnh khác.
"Người đẹp, cô muốn khám bệnh đúng không? Nếu cần, tôi kê đơn ngay bây giờ." Diệp Sở nháy mắt: "Nế mặt Hoàng phu nhân, tôi giảm hai mươi phần trăm.
Nhớ tới chuyện lần trước, mặt Gia Cát Triết Nhã thoáng ửng hồng; cô thẹn quá hóa giận, lườm Diệp Sở một cái rồi vội rút mắt về.
Trong lòng Vân Băng Uyến lấy làm lạ, đây là lần đầu cô thấy một Gia Cát Triết Nhã vốn điềm tĩnh lại bối rối như vậy.
Hoàng Phú Thi Nguyệt tò mò: "Em trai, em quen Gia Cát Triết Nhã à?"
Diệp Sở gật đầu, kế sơ chuyện lần trước.
Hoàng Phủ Thi Nguyệt chợt hiểu, liền dặn: "Con nhỏ này không phải người tốt đâu, em tránh xa cô ta một chút."
Ánh mắt Gia Cát Triết Nhã lia sang, lạnh lùng hỏi: "Hoàng Phủ Thi Nguyệt, nói cho rõ đi, sao tôi lại không phải người tốt?"
Hoàng Phú Thi Nguyệt liếc xéo: "Bản thân cô thế nào, tự cô không rõ à, còn cần tôi nói sao."
Sắc mặt Gia Cát Triết Nhã lạnh đến đáng sợ. Đúng lúc Diệp Sở tưởng cô sắp nối giận thì đối phương bồng bật cười.
"Chắng phải cô đang sợ tôi tiếp cận thằng nhóc này sao? Vốn tôi chỉ hơi hiểu kỳ về cậu ta, nhưng giờ tõi đối ý rồi."
Cô nhìn sang Diệp Sở, nở nụ cười đầy quyến rũ, đứng dậy đưa tay: "Thần y Diệp, tôi là Gia Cát Triết Nhã, muốn làm quen với anh."
Những người ở gần nghe vậy đều sững sở.
Một đại mỹ nhãn khí chất xuất chúng như thể lại chủ động làm quen với Diệp Sở.
Đối phương chỉ là một thâng ở rế, hấp dẫn đến mức ấy sao?
Ngồi bên kia khán đài, Vương Tử Hào thấy thêm một tuyệt sắc nữa tới bắt chuyện với Diệp Sở, đôi mắt đầy ghen tức.
"Đáng chết, thàng phế vật đó dựa vào cái gì?"
Hần gào thét trong lòng, không cách nào chấp nhận sự thật này.
Diệp Sở khựng một chút rồi lập tức hoàn hồn, vội đưa tay ra bắt tay cô, nhiệt tình đáp:
"Tất nhiên là được."
Bàn tay mềm mịn ẩm áp, xúc cảm vô cùng dễ chịu.
Theo phản xạ, anh vận một luồng chân khí dò xét thế chất đổi phương.
Chốc lát sau, mắt anh lòe lên vé mừng rỡ.
Đối phương cũng mang thể chất đặc thù - Quang Minh Thể.
Một loại thế chất không hề kém thế Nguyệt Hoa.
Anh không ngờ vận may lại tốt như vậy, vừa ra ngoài đã chạm mặt ba người có thể chất đặc thù.
Khương Quân Dao, cõ nàng kiêu ngạo ấy tạm thời chưa dễ bề xử lý; nhưng Hoàng Phú Thi Nguyệt và cô gái trước mắt, có thể nghĩ cách chinh phục trước.
Nếu thành công, Khí Oán Long trong cơ thế chắc sẽ dịu bớt.
Sau này tu luyện cũng không phải chịu nỏi đau đó nữa.
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh cũng nóng rực hắn lên.
Gia Cát Triết Nhã bất giác rùng mình, ánh mắt của Diệp Sở khiến cô hơi sợ.
Theo bán năng cô muốn rứt tay lại, nhưng phát hiện không rứt nối tay ra.
Trong lòng thoáng hoàng, bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Thần y Diệp, có thể buông tay ra được không?"
Diệp Sở hoàn hồn, vội buông ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!